Đầu óc Để Anh Thy ong ong, bóng đen bao trùm lấy cô, tựa như mất hết sức lực chống cự, hô hấp cũng khó khăn.
“Anh đi đây, gặp lại sau” Hơi thở đôn dập phả vào mặt Đế Anh Thy, nóng như muốn thiêu đốt khuôn mặt cô.
Bầu không khí triền miên lưu luyến, rốt cuộc bờ môi mỏng cũng không có hạ xuống.
Khi Đế Anh Thy định thần lại thì trước mặt đã không có người đàn ông nào, trước lúc rời đi, ngón tay của người đàn ông còn vuốt ve môi cô.
Cảm giác thô ráp vẫn còn trên môi, thậm chí nóng lên.
Đế Anh Thy cảm thấy ở cổ trống rỗng, sờ vào thì không có gì liền vội vàng lên tiếng: “Chờ đã, có phải tôi bị gạ gẫm rồi không? Lần sau đừng để tôi gặp lại anh”
vietwriter.vn
Cô bước nhanh ra khỏi phòng, đi qua hành lang liền nhìn thấy Kiều Thanh Lam tại buổi họp báo đang đứng cạnh chiếc lông kính thủy tinh, nũng nịu tạo dáng cho phóng viên chụp ảnh.
Chiếc vòng cổ với những viên kim cương hông bên trong hộp kính cũng được chụp ảnh liên tục, như thể nó chưa từng rời đi.
Lại nhìn những nơi khác, trong góc không có một bóng người đen như mực.
Dĩ nhiên Đế Anh Thy sẽ không nghĩ rằng mình đang mơ, bây giờ rõ ràng đang là ban ngày.
Hơn nữa sức nóng trên đầu ngón tay chạm vào môi cô vẫn còn đó, như thể vẫn còn ảnh hưởng.
Bức rèm ở cổng chính đột ngột được vén lên khiến nó có phần xộc xệch.
Đế Anh Thy không khỏi quay đầu nhìn, liền thấy Đế Bắc Lâm đang hung hăng đi tới.
“Anh ba?”
Nhìn thấy em gái bảo bối, Đế Bắc Lâm bước tới: “Anh Thy.’ Đồng thời kiểm tra một lượt trên người cô, như thể lo lắng em gái sẽ mất đi thứ gì vậy.
“Anh ba, sao anh lại ở đây?”
Đế Anh Thy lo lắng nhìn về phía anh trai “Em lo lắng cái gì? Em không sao chứ?”
Để Bắc Lâm thuận mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén quét xung quanh, phóng viên, khách, ngôi sao, an ninh, và đồ trang sức được đặt bên trong hộp kính.
Mọi thứ dường như hoàn mỹ.
“Có ai kỳ quái đến tiếp cận em không?” Đế Bắc Lâm nhìn cô với ánh mắt căng thẳng.
Để Anh Thy sửng sốt: “Không có, ai vậy?”
Để Bắc Lâm đã nói gì?
Đó chính là người không tôn tại trong ký ức của Đế Anh Thy, bây giờ không tôn tại, sau này cũng sẽ không.
“Anh ba, anh căng thẳng ai thế?” Đế Anh Thy nhìn khuôn mặt khẩn trương của anh ba, cô chưa từng thấy anh nóng nảy như vậy.
Trái tim của Đế Bắc Lâm nặng trĩu, như thể đột nhiên bị một tảng đá lớn kéo xuống.
Nếu để cho Đế Anh Thy phát hiện ra manh mối, cô sẽ thấy rất lạ. Coi như cô sẽ không điều tra nó, nhưng một chút xíu kỳ lạ’ cũng không được tồn tại trong lòng.
Đôi lông mày nháy mắt trở nên dịu dàng, đáy mắt như có ánh sáng, anh ta nhìn Đế Anh Thy âu yếm hỏi: “Trên đời này có ai làm anh lo lắng sao?
À có, là Anh Thy. Chỉ cần em sống thật tốt, muốn anh ba làm điều gì cũng được. Anh Thy, em ra ngoài trước đợi anh ba trên xe, anh ba có chuyện muốn nới với Kiều Thanh Lam”
“À? Vâng” Đế Anh Thy không hề nghỉ ngờ, lúc rời đi còn cố ý nhìn vào hộp kính.
Sợi dây chuyền kim cương màu hồng đang nằm yên ổn bên trong.
Sau khi Đế Anh Thy ra ngoài, Đế Bắc Lâm kéo phóng viên đang đối diện với Kiều Thanh Lam và đoạt lấy chiếc máy ảnh SLR của anh ta.
“Anh làm gì vậy? Đây là máy ảnh của tôi, tôi đang làm việc..”
“Câm miệng” Đôi mắt sắc bén của Đế Bắc Lâm đảo qua, phóng viên liền sợ hãi rút tay về, như thể chậm hơn một chút, tay của anh ta sẽ bị đôi mắt sắc bén cắt đứt.
Đế Bắc Lâm lật xem những bức ảnh và video được lưu trong máy ảnh, có từng cảnh quay, nhưng dù phóng to hay thu nhỏ, anh ta vẫn không thấy người nào khả nghi.
Anh ta nhướng mắt, chẳng lẽ là do mình suy nghĩ nhiều? Tốt nhất nên như vậy.
Đế Bắc Lâm nhét máy ảnh vào tay phóng viên rồi quay đầu rời đi.