Đế Anh Thy bây giờ không nhớ gì cả, lẽ nào cô bị ảnh hưởng bởi một người đàn ông xa lạ sao?
“Anh Thy, hôn nhân giữa anh và nhà họ Kiều đã bị hủy bỏ” Giọng Tân Hành Chỉ đờ đẫn Đế Anh Thy phản ứng lại: “Vậy hóa ra anh vì chuyện này mà tức giận?”
*Trước đây anh nói muốn kết hôn với cô hai nhà họ Kiều là nói dối. Cả chuyện anh nói lo lắng cho bệnh tình của cô ấy cũng là gạt em thôi. Anh căn bản không thích cô ấy, sao có thể lấy cô ấy được”
“Vậy.. vậy tại sao anh lại nói dối em?” Đế Anh Thy khó hiểu.
Tân Hành Chỉ không trả lời mà quay đầu lại nhìn cô: “Em sẽ vì anh mà vui vẻ chứ?”
Đế Anh Thy ngơ ngác nhìn anh, chuyện gì thế này?
Tư Hải Minh từ trên xe bước xuống, không dừng lại mà đi thẳng vào tòa lâu đài.
Tài xế đứng sang một bên, Chương Vĩ bị đánh còn chưa có cơ hội đứng dậy.
vietwriter.vn
Ngoài những vết bầm tím trên mặt do bị tấn công bởi nắm đấm của Đế Hạo Thiên, còn lại không vấn đề gì. Chủ yếu là bị Đế Bắc Lắm đánh vào bụng, ban đầu cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy.
Chương Vĩ quay đầu nhìn Tư Hải Minh tiến vào, thầm nghĩ, tại sao anh ấy lại thật sự tới đây? Chỉ e vào được nhưng không ra được.
Nhìn thấy Tư Hải Minh xuất hiện, ba anh em nhà họ Đế vô cùng tức giận đỏ mất như gặp kẻ thù. Họ sẽ không bao giờ quên những tổn thương mà Tư Hải Minh đã gây ra cho Đế Anh Thy.
“Bây giờ mới đến thăm, xin thứ lỗi” Tư Hải Minh nói.
Đế Hạo Thiên chế nhạo: “Anh không nên xin lỗi, mà phải trả giá bằng tính mạng” Dứt lời, ánh mắt sắc bén, cầm súng bóp cò nhắm ngay Tư Hải Minh mà bản.
Hành động vô cùng lưu loát liền mạch, pằng một tiếng, viên đạn bản về phía Tư Hải Minh.
Ánh mắt Tư Hải Minh sắc bén lạnh lùng, không nhúc nhích.
“Anh Hải Minh” Vệ sĩ kiêm lái xe vọt tới, viên đạn xuyên thấu ngực, anh ta A’, lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất.
“..” Chương Vĩ không thể tin được, anh ta thật sự bóp cò.
Anh ta bị điên rồi sao?
Tư Hải Minh nhìn người vệ sĩ ngã xuống, hơi nhíu mày.
Đế Hạo Thiên không ngờ vệ sĩ sẽ xông tới, thật là trung thành đến đáng giận.
Anh ta lần nữa giơ súng lên: “Tôi có năm viên đạn, anh có đủ năm người vệ sĩ không?”
Họng súng nhằm thẳng vào Tư Hải Minh.
Đế Hoàng Minh bỗng quát to: “Đủ rồi”
Đế Hạo Thiên rất muốn nổ súng, Đế Bác.
Lãm lại càng muốn người này chết, nhưng lý trí còn sót lại trong đầu khiến bọn họ mất đi quyền chỉ đạo.
Đế Hoàng Minh lạnh lùng nhìn Tư Hải Minh nói: “Mang tất cả người của anh rời khỏi đảo Trân Châu và đừng bao giờ tìm cô ấy nữa.
Tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra”
“Chuyện này’ chính là ám chỉ việc Tư Hải Minh tự tiện đến gần Đế Anh Thy mà không được phép.
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi không thế”
Tư Hải Minh nói.
Đôi mắt của Đế Hoàng Minh bỗng trở nên kinh hãi.
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng.
Ba anh em Đế Hoàng Minh đích thực là muốn đổ máu.
“Tôi có lời muốn nói”
Chương Vĩ vừa thở phào nhẹ nhõm vừa đứng dậy, giơ tay làm hòa hoãn bầu không khí căng thẳng.
“Mọi người, là như vậy, ông chủ của tôi muốn vợ là sự thật. Ở nhà còn sáu đứa trẻ ngày nào cũng khóc nhớ mẹ cũng là thật. Tôi hiểu được các anh muốn đem ông chủ của tôi băm làm trăm mảnh, nhưng còn đám nhỏ thì sao? Ba năm nay ngài Hải Minh luôn phải nói dối con mỗi ngày, rằng chúng mẹ đang đi công tác ở nơi khác. Khi nào các con lớn lên mẹ sẽ trở về. Không vì điều gì khác, nhưng vì lũ trẻ, có thế chuyện lớn hóa nhỏ được không?”
“Chuyện lớn hóa nhở?”
Đế Bắc Lãm khinh thường nói: “Anh còn chưa ăn đòn đủ đúng không?”
Chương Vĩ: “…”
Tại sao người bị thương luôn là anh ta?
Chương Vĩ nhìn sang bên cạnh, trên mặt đất người vệ sĩ kia vẫn chưa ngất đi, đang ôm chặt vết thương của mình “Tôi muốn cô ấy” Tư Hải Minh quả quyết Đế Bắc Lãm chế nhạo: “Vậy anh cảm thấy anh có thể mang cô ấy đi khỏi ba người chúng tôi? Anh lấy tự tin ở đâu ra? Tư Hải Minh, cho tới giờ anh còn có thể sống sót đứng đây là do mạng lớn đó.”
“Chúng tôi tuyệt đối không để anh mang Anh Thy rời đi”
Đế Hạo Thiên nói. “Tôi không muốn nói nhiều, mời anh rời khỏi đảo Trân Châu ngay lập tức.”
“Tôi sẽ đi” Tư Hải Minh nói.
Chương Vĩ sững sờ, cái gỉ?
Có thể đi? Thật hay giả vậy?
Không đúng, với kinh nghiệm nhiều năm của anh ta, đây là còn chưa nói xong.