Anh cầm lấy điện thoại rồi lại buông.
Buổi trưa anh gọi điện thoại, bên kia nói là cô đang ăn cơm, lúc này có phải là đang ngủ không?
Lúc cô đốt giấy tiền cho người nhà khóc rất đau lòng, tại sao cô lại khóc, chỉ đơn giản là vì nhớ người nhà thôi ư…
Tư Hải Minh luôn minh mẫn lý trí giờ phút này lại vô cùng hỗn loạn, khó chịu, hoảng hốt.
Anh gọi đi rất nhiều cuộc nhưng đều là gọi cho vệ sĩ.
vietwriter.vn
Anh vẫn nên gọi cho cô ư? Muộn nhất là ngày mai quay về rồi, cô sẽ không ở đó quá lâu, anh cũng không cho phép.
Thế nên cũng không cần gọi điện thoại nữa.
Có người gõ cửa phòng làm việc.
“Vào đi!” Tư Hải Minh hoàn hồn.
Chương Vĩ tiến vào, anh ta vẫn chưa kịp đặt tài liệu lên bàn làm việc thì điện thoại trên bàn rung lên.
Khi nhìn thấy tên hiển thị là Đào Anh Thy, thân hình Tư Hải Minh chấn động mạnh, vẻ mặt cứng đờ.
Nhịp tim đập loạn nhịp.
Chương Vĩ thấy phản ứng của Ngài Hải Minh, tự nhiên đứng im bất động bên cạnh anh, như người vô hình vậy.
Tư Hải Minh ổn định cảm xúc rồi cầm lấy điện thoại nghe máy, yết hầu vô thức chuyển động: “. Muốn về rồi à? Lúc nào em về? Tôi đi đón em.”
“Không phải.” Giọng nói thản nhiên của Đào Anh Thy truyền tới: “Tôi tha thứ cho tất cả những gì anh đã làm với tôi…”
Tư Hải Minh đứng lặng hồi lâu bên cạnh bàn làm việc, cơ thể căng thẳng.
Đào Anh Thy ngồi trước bàn học, điện thoại mở chế độ handsfree, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt không có nước mắt, cũng không có đau buồn: “Tôi vẫn luôn cầu xin anh buông tha cho tôi, tại sao anh không đồng ý, tôi cũng sắp quên mất mình lúc trước là người như thế nào rồi…”
Tư Hải Minh nghe ra điều bất thường: “Em ở đâu?”
Chương Vĩ nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra rồi gọi điện cho vệ sĩ.
Con ngươi đen láy của Tư Hải Minh nhìn sang, Chương Vĩ lắc đầu, không ai nghe máy! Anh ta lại gọi cho người giúp việc, vẫn không có ai nghe máy!
Có chuyện gì thế này? Tại sao không có ai nghe máy? Tại sao vệ sĩ lại không nghe điện thoại? Chỉ có một khả năng, bọn họ đã trong trạng thái hôn mê bất tỉnh!
“Tôi đang ở trong phòng…” Đào Anh Thy trả lời.
Tư Hải Minh xoay người bước nhanh ra khỏi văn phòng, vừa đi ra tầng cao nhất vừa nặng nề mở miệng: “Những người khác đâu?”
Đào Anh Thy không đáp, trên tay cô cầm một chiếc bật lửa. “Tư Hải Minh, tôi sẽ không trở về nữa, anh buông tha cho tôi được không? Anh biết không, thật ra tôi từng mong chờ được gả cho anh, cùng nhau nuôi dưỡng các con, có một gia đình hạnh phúc, nhưng chung quy vẫn là tôi tự mình mơ mộng hão huyền…”
Tư Hải Minh bước lên tầng cao nhất rồi nhanh chóng chạy đến phía trực thăng, giọng nói kiềm chế: “Tôi sẽ tới đó, sẽ tới nhanh thôi.”
Chương Vĩ tay cầm điện thoại không ngừng gọi điện cho vệ sĩ, không gọi được, anh ta lại gọi điện cho một vị lãnh đạo, bảo cứu viện gần đó nhanh chóng chạy tới! Hơn nữa còn là trực thăng, phải nhanh.
Như vậy có thể rút ngắn được nửa giờ.
Đào Anh Thy nghe thấy tiếng trực thăng trong điện thoại nhưng tâm trạng của cô vẫn bình tĩnh như cũ, cạch một tiếng bật bật lửa, sau đó ném về phía rèm cửa sổ.
Lửa tiếp xúc với cồn nên nhanh chóng cháy lên.
Lửa lan theo cồn cháy ra khắp nơi, tốc độ rất nhanh, nháy mắt cả căn phòng đã chìm trong biển lửa.
“Anh không cần tới đây đầu, bây giờ tôi tốt lắm.” Đào Anh Thy nhìn lửa cháy xung quanh, không có biểu cảm dư thừa nào trên mặt. Không có đau khổ, chỉ có giải thoát.
“Tư Hải Minh, sau này anh đừng nhắc đến tôi trước mặt các con, bọn trẻ còn nhỏ, sau này sẽ quên tôi thôi… lúc nhỏ tôi nghĩ mình chính là sự tồn tại dư thừa, hóa ra thật sự là… khu khụ khu…”
Khói độc lan ra xung quanh, bao vây lấy cô, tiếng ho khan vang lên.