Đế Anh Thy ngủ thẳng đến khi tự tỉnh dậy, cô bước vào phòng tắm, đứng trước gương một lúc, càng nhìn lại càng cảm thấy có gì đó lạ lạ.
“Này, mình nhớ trước khi đi ngủ đã tháo sợi dây chuyền ra, hình như không phải là cái này” Đế Anh Thy nghĩ, hình như lúc sáng cô mơ màng nhìn thấy anh hai đúng không nhỉ?
Dần dần nhớ ra lúc đó trên cổ hơi ngứa, anh hai còn bảo cô cứ ngủ tiếp.
Anh ấy đến để đeo dây chuyền cho cô sao?
Đế Anh Thy bất đắc dĩ, có phải sau đó ba người anh trai sẽ lại tranh giành vì chuyện này hay không?
Thật là đau đầu ghê.
Lúc trước mỗi người đều tặng trang sức nhiều đến mức phải đeo toàn thân, lúc đi ra ngoài nhìn không giống người bình thường chút nào.
Bây giờ thay đổi chiến lược, bỏ những món đồ mà người khác đã tặng có phải không.
vietwriter.vn
Đế Bắc Lâm tắm rửa xong đi xuống lầu thì nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Đế Anh Thy.
đã bị thay đổi, không cần hỏi cũng biết ngay là của ai. Anh ta quay người đi về phía phòng khách, đá vào chân Đế Hạo Thiên.
Khẩu súng mà Đế Hạo Thiên đang thưởng thức trong tay suýt chút nữa đã cướp cò, anh †a gầm nhẹ: “Đế Bäc Lâm, em muốn bị đánh đúng không?”
“Vậy chúng ta lập tức đấu một trận đi”
Khí thế của Đế Bắc Lâm cũng không thua kém: “Anh đổi sợi dây chuyền trên cổ Anh Thy làm gì? Xấu muốn chết”
“Cái gì? Sợi dây chuyên anh tặng xấu sao?
Ánh mắt của em như thế nào vậy? Sợi dây chuyền mà em tặng mới không xứng với Anh Thy” Đế Hạo Thiên không phục.
“Đế Hạo Thiên, sau này anh có bị thương chỗ nào cũng đừng đến tìm em”
“Em đang nguyên rủa anh có đúng không?
Khốn kiếp”
“.* Đế Anh Thy bất lực đứng đó nhìn hai người cãi nhau, trước đây những hình ảnh như vậy cũng thường xuyên diễn ra.
Một người cầm súng, người kia cầm dao, không ai chịu nhường ai.
Cảm nhận được phía sau có tiếng bước chân, cô quay đầu lại thì thấy Đế Hoàng Minh từ phòng làm việc đi ra, cả người lạnh lẽo, không khí dọc theo đường đi như bị đông cứng lại “Anh cả ơi, anh hai và anh ba lại cãi nhau rồi” Đế Anh Thy lập tức cáo trạng.
Đế Hoàng Minh làm như không nghe, không nhìn thấy, đi đến dắt tay Đế Anh Thy đi vào phòng ăn: “Đừng để đói bụng”
“Ưm” Đế Anh Thy bị kéo tay, trái tim nhỏ bé run lên, tay của anh cả thật lạnh, nhưng mà thực sự rất thoải mái.
Tân Hành Chỉ cầm điện thoại, nhìn chăm chằm vào màn hình không nhúc nhích, ngay cả khi có người đang tiến đến phía sau cũng không nhận ra.
“Nhìn cái gì mà chăm chú như vậy?”
Âm thanh đột ngột phát ra dọa Tân Hành Chỉ hoảng sợ run tay một cái, điện thoại rơi xuống, anh ta nhanh chóng đứng dậy nhặt điện thoại lên nhét vào túi.
Nhíu mày nhìn ba anh ta, Tân Huy vừa xuất hiện: “Sao ba anh lại không phát ra âm thanh nào thế?”
“Chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt mà lại có ma sao?”
Tân Huy liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Nhìn ai đấy?”
“À, mấy người đẹp ngực lớn chân dài, khuôn mặt như thiên sứ trên mạng ấy mà”
Tân Hành Chỉ nói.
Tân Huy nhìn anh ta, vẻ mặt không vui lắm “Tại sao lại nhìn con như vậy?”
“Nghe nói vườn nho có khách hàng lớn?
Vẫn là người đến từ thủ đô Việt Nam à?” Tân Huy hỏi.
“Vâng, là người từ thủ đô Việt Nam, đến liên tiếp ba tài xế, dường như bọn họ còn muốn hàng hóa khác, cho nên tạm thời ở lại đây” Tân Hành Chỉ nói.
“Họ gi “Họ Kim”
Tân Huy nói: “Làm việc phải thận trọng một chút”
“Biết rồi ạ”
Tân Huy nhìn con trai giả vờ bình tĩnh, còn định nói gì đó.
“Thầy ơi”
Tân Huy quay đầu lại, nhìn thấy Đế Hoàng Minh đang đi về phía bên này, khí chất lạnh lùng, nhàn nhã giống như đang đi bộ trong sân.
“Cậu cả” Tân Huy không ngờ Đế Hoàng Minh lại tới đây.
“Anh cả” Tân Hành Chỉ gọi.
Đôi chân dài của Đế Hoàng Minh giẫm lên bậc thang: “Đi ngang qua, lấy chút rượu ấy mà”
Lấy rượu thôi mà anh ta lại đích thân đến đây sao? Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại bảo người mang qua là được rồi Trong lòng Tân Huy và Tân Hành Chi đều cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng cũng không lên tiếng hỏi, biết đâu Đế Hoàng Minh thật sự đi qua lấy rượu thì sao? Nếu lộ ra vẻ nghi ngờ thì không tốt lắm.