“Buổi sáng ngài tìm tôi? Tôi không biết đó! Cả ngày nay đều bận rộn chương Vĩ giả vời kinh ngạc.
“Tôi đã nói mà, cậu mà biết tôi tìm cậu, chắc chắn không thể không gặp tôi, khẳng định là cấp dưới làm việc không cẩn thận” Tự Triều Vũ liền yên tâm.
Chẳng mấy chốc, vẻ mặt lại thay đổi, bị thương nói: “Việc Hải Minh gặp chuyện không may tôi đã biết, thật là…” ông ta nghẹn ngào.
chương Vĩ tỏ vẻ: tin tức hay tôi làm? ông nếu mà không biết, khẳng định là tôi không có năng lực.
vietwriter.vn
“Ngài tìm tôi là muốn hỏi cái này?” chương Vĩ cảm thấy không thể nào đơn giản như vậy. “Bây giờ tôi mời cậu ra ngoài uống một ly?”
“Không được rồi, bận bịu cả ngày rất mệt mỏi, ngài có chuyện gì thì nói luôn đi, nếu không tôi đứng cũng có thể ngủ luôn rồi”
“Không phải vì Hải Minh nhà tôi bị tai nạn sao, tôi lo lắng công ty gặp rắc rối, nhưng mà nghe nói bây giờ công ty do cậu quản lí?”
“Đúng vậy!”
“Rất bận nhỉ? Có phải là vô cùng bạn không? Nếu tôi có thể giúp được cứ nói, không cần khách khí với tôi!” Tư Triều Vũ nghiêm túc nói.
“Mặc dù bận rộn, nhưng không đến mức quá bận, bởi vì không phải sau khi nhậm chức khẩn cấp mới quản lí tập đoàn Vương Tần, tháng trước cũng đã quản lí rồi, cho nên không cần nhân lực
chương Vĩ nói: “Đã muộn thế này, cậu hai Tư có lẽ nên về nhanh đi!”
Tư Triều Vũ vội ngăn lại, muốn lên xe chương Vĩ: “chương Vĩ, chúng ta dù sao cũng có chút giao tình, cậu xem, bây giờ tôi không có công việc, có thể giúp tôi sắp xếp một chức vụ không?”
“Xin lỗi, chức vụ trong công ty không trống” “Vậy, vậy tôi làm tài xế cho cậu?” Tự Triều Vũ chỉ vào xe.
“Tôi có tài xế, tôi cho anh ta đi làm việc rồi, nên không có ở đây, hơn nữa cậu hai, thân thể ngài tôn quý, tôi cũng không dám để ngài lái xe cho tôi” chương Vĩ đã có kinh nghiệm, gật đầu chào ông ta, kéo cửa lên xe, nhấn chân ga, xe nhanh chóng đi xa.
Tư Triều Vũ tức giận: “Mày là cái quái gì, thật sự tự cho mình là giỏi? Cũng chỉ là một đứa làm thuê, tạo mới là người nhà họ Tư.”
Hôm nay ông ta mới để Tư Thái Lâm cùng 6 đứa nhỏ đến chỗ Tư Lệnh Sơn ở, đặc biệt dành thời gian đến tìm chương Vĩ, lại thấy cái thái độ này.
Nhưng mà ông ta đã đợi một ngày rồi! Lúc nào ông ta lại kiên nhẫn như thế? Thật là không biết xấu hổ!
Tư Triều Vũ ủ rũ đi đến bên lề đường, Tư Hải Minh chết, điều này với ông ta là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Làm việc bên trong công ty không được, vậy anh ta không thể chia một phần lợi ích sao?
Anh trai ông ta sẽ không độc ác như vậy chứ? Ông ấy phải biết, ông ta vẫn còn phải nuôi Tư Thái Lâm đấy!
Dù nói gì đi chăng nữa, không xem trọng mặt mũi của ông ta, cũng phải nghĩ cho lợi ích của Tư Thái Lâm. Trước kia ông ấy nuôi Tư Thái Lâm hai ba năm, chẳng lẽ không có một chút cảm tình nào sao?
Lòng dạ cũng quá độc ác rồi! Tiếng còi xe vang lên sau lưng.
Tư Triều Vũ đang phiền não, muốn mắng người, đợi đến khi xe ngừng lại ven đường, nhìn thấy khuôn mặt đằng sau cửa kính đang hạ xuống, ông ta có chút sửng sốt.