Khi đèn sáng lên, thì điện thoại của Chương Vĩ cũng vang lên, anh ta nhìn điện thoại rồi vội vàng nghe máy: “Anh Hải Minh, vẫn chưa nhìn thấy hình dáng của Đào Anh Thy, cô ấy trốn rất kỹ. Chỉ cần cô ấy ra ngoài, thì có thể tìm được cô ấy”
“Chặn hết các lối ra vào Hải Phòng cho tôi”
“Vâng, vẫn luôn chặn ạ. Chi cần cô ấy đang ở Hải Phòng, thì sẽ không thể trốn ra ngoài được đâu.”
Tư Hải Minh không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại. Lúc này Tư Hải Minh đang ở trong nhà của di Hà ở thủ đô. Vệ sĩ tập trung đứng bên ngoài, dáng vẻ không để ai đến gần.
Trước khi Đào Anh Thy chạy trốn, để hết đồ của sáu đứa nhỏ ở bên nhà dì Hà. Sàn nhà được ốp bằng những tấm xốp hoạt hình giống nhà của Đào Anh Thy.
Ở hành lang còn có quần áo trẻ con chưa kịp dọn. đi, bình sữa được xếp gọn gàng, hộp sữa và nhiều đồ chơi trẻ con khác đều nằm rải rác trên đất. Sáu đứa nhỏ đều lớn bằng nhau, tại sao bên cạnh Đào Anh Thy lại xuất hiện sáu đứa nhỏ chứ?
vietwriter.vn
Đứa nhỏ ôm chân anh ở thang máy. Khi anh nhìn thấy đứa nhỏ trong chương trình, Tư Hải Minh cảm thấy đứa nhỏ có chút giống với Tư Thái Lâm, chỉ là anh không ngờ mình lại có con, Còn là do một đêm kích tình lưu lại.
Cuồng loạn, không quan tâm đến cái gì. Bây giờ đã khẳng định Bảo Nam là con của anh, vậy thì, năm đứa trẻ khác thì sao? Là của ai? CA nên mới cần Chương Vĩ đi điều tra.
Tư Hải Minh nhặt quyến số trên đất lên, bên trong vẽ các loại màu sắc, là đứa nhỏ thích trèo lên xe anh, thường hay bị tụt lại phía sau.
Tư Hải Minh đứng trước cửa số, thân hình cao lớn, tràn đầy nguy hiểm, ánh mắt còn tối hơn màn đêm.
Đào Anh Thy giở trò trước mặt anh không chỉ một hai lần, không chỉ có tâm cơ, mà còn rất can đảm.
Lần đầu tiền Tư Hải Minh ngã trên người người khác, còn ngã đến tận cùng như vậy, còn là ngã trên một người phụ nữ. Điều này khiến mạch máu trong cơ thể anh không ngừng dao động, không thể áp chế xuống được. Anh vội vàng muốn tìm Đào Anh Thy, để cô phải chịu đựng cơn tức giận của mình.
Tại sao ở Hái Phòng không tìm được bóng dáng của cô?
Dựa vào mưu mô của cô, nhất định sẽ dùng một cách trốn không thể ngờ đến được.
Đi qua thành phố Hải Phòng, quay lại nửa tiếng.
Ánh mắt của Tư Hải Minh hơi tàn bạo, quay người rời đi, rút điện thoại ra gọi điện: “Tìm tên tài xế kia cho tôi”
Bên phía Tư Hải Minh đang tìm Đào Anh Thy, bên phía Tư Viễn Hằng cũng đang tìm Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy rời khỏi đài truyền hình, không đến làm việc, cũng không gọi được điện thoại. Thậm chí Tư Viễn Hằng còn canh giữ ở ngoài nơi ở của Đào Anh Thy, đợi cả ngày lẫn đêm, nhưng không thể đợi được cô. Cho nên anh ta trực tiếp đi Minh Uyển.
Bảo Điển không biết anh ta: “Anh là?”
Tử Viễn Hằng chưa bao giờ đến Minh Uyển.
“Tôi là Tư Viên Hằng”
“A cậu Hằng, chào cậu”
Mặc dù Bảo Điển chưa từng gặp Tư Viễn Hằng, nhưng cũng có nghe qua.
“Đào Anh Thy có ở đây không” Tư Viễn Hằng hỏi thăm
“Cô Thy? Cô ấy không ở đây” Bào Điển nói.
Tư Viễn Hằng thấy vẻ mặt của anh ta không giống nói dối, nhưng anh ta là người của Tư Hải Minh. không thể đơn giản như vậy.
“Anh tôi đâu?”
“Ngày Hải Minh đang ở tập đoàn Vương Tân”
“Nửa đêm rồi mà vẫn còn ở công ty?” Tư Viễn Hằng hỏi.
“Cái này… Tôi cũng không biết nữa. Làm một người làm công mà nói, anh Hải Minh không ở Minh Uyển, vậy chỉ có thể đang làm việc mà thôi, chúng tôi cũng không có hỏi về lịch trình của anh Hải Minh.”
“Vậy tôi đợi ở đây” Tư Viên Hằng nói xong thì đi và sảnh lớn.
Bào Điển vội vàng chạy theo: “Cậu Hàng, cậu đợi đây cũng chưa chắc đã gặp được anh Hải Minh đâu.”
“Tại sao?” Tư Viễn Hằng quay người lạnh lùng nhìn anh ta.
“Gần đâu anh Hải Minh tương đối bận, đều không trở về đây.” Bob nói.
Tư Viễn Hằng khẽ cau mày, tại sao Tư Hải Minh lại không quay trở về? Đi công tác? Hay là anh ta đưa Đào Anh Thy đi cùng rồi?
Sau ngày hôm đó, anh ta vẫn chưa được gặp Đào Anh Thy, chắc là do Tư Hải Minh can thiệp, nếu không không thể đến điện thoại cũng không thể gọi được.