“..” Đào Anh Thy cần răng, ngượng ngùng mà rời ánh mắt đi chỗ khác: “Tôi đi xem đám trẻ…”
Lời cô nói còn chưa dứt, thì cái miệng nhỏ nhắn đang mấp máy đã bất ngờ bị Tư Hải Minh cắn lấy! Đồng tử của Đào Anh Thy chứa đầy kinh hãi, lập tức muốn đẩy anh ra. Nhưng khi hai tay của cô chạm đến lồng ngực rắn chắc của Tư Hải Minh thì những gì cô cảm nhận được chỉ có một sức mạnh vô cùng to lớn, sức lực của cô cũng ngay lập tức bị nó hoà tan.
Sau khi xâm chiếm hết bên trong bên ngoài, quấn quýt một hồi lâu, Tư Hải Minh mới chịu thả cô ra.
Đào Anh Thy thở hổn hển, trừng mắt lên nhìn anh, không chỉ có đôi mắt mờ mịt hơi nước, mà lòng cô cũng bối rối vô cùng! “Tôi bị gắt ngủ..” Tư Hải Minh nheo mắt, đôi đồng tử đen như mực.
vietwriter.vn
Tư Hải Minh bóp chặt cảm của Đào Anh Thy, hướng mắt nhìn xuống cô, giọng nói trầm thấp dường như hơi nghẹn lại: “Hiện tại đỡ hơn nhiều rồi” Đào Anh Thy im lặng, rời ánh mắt sang hướng khác, bộ cô là chỗ cho anh trút giận sao? “Anh có thế lùi về phía sau một chút không?” Cô căng thẳng hỏi.
Thật đúng là chẳng có cách nào, sự nguy hiếm mà Tư Hải Minh đem lại cho cô vốn chẳng có dấu hiệu giảm đi được chút nào! Ngón tay bóp ở cằm cô khẽ cọ xát, một cám giác hơi thô ráp truyền đến: “Chờ một chút.” Chờ cái gì? Chẳng phải tách nhau ra thì mới càng thuận lợi cho việc giúp anh lấy lại tỉnh táo à.
Người đàn ông này rõ ràng là cố ý, chỉ muốn nhìn bộ dạng bối rối của cô, rồi tự cho đấy là thú vị! Đào Anh Thy không đẩy anh ra nổi, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, tiền mẹ tôi đã gửi anh rồi phải không? Bà ấy nói với tôi như vậy đấy”
Đôi mắt của Tư Hải Minh bỗng trở nên sâu thẩm và sắc lạnh: “Ừ?” “Vậy là tôi không còn nợ gì anh nữa, càng không phải bị bán cho anh, chúng ta từ nay rõ ràng với nhau rồi!” Đào Anh Thy nói.
Khoé môi Tư Hải Minh hơi nhếch lên, đôi mắt màu đen đã sâu càng thêm sâu, thân thế ngày một đè nặng lên Đào Anh Thy, như muốn nuốt trọn cô vào trong lòng! Sắc mặt Đào Anh Thy lập tức cứng đờ, thân thế khẽ run lên: “Anh…” “Trả hết nợ rồi sao? Hả?” Đào Anh Thy cản răng, không phản bác được.
Hành động của Tư Hải Minh thực quá mức trực tiếp, khiến cho cô chỉ có thể né tránh, nhưng căn bản là trốn cũng không thoát.
Muốn nói chuyện đàng hoàng với Tư Hải Minh, rõ ràng cũng chỉ là lừa mình dối người.
Giờ phút này, Tư Hải Minh vô cùng nguy hiểm, anh dường như muốn xâm phạm cô bất cứ lúc nào, khiến cho cô còn không dám động đậy, nắm im trong lồng ngực anh đến mức muốn ngạt thở.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên đã kịp thời cứu cô ra khỏi tình huống khó khăn: “Tôi đi mở cửa!” Nói xong, cô lập tức đẩy Tư Hải Minh ra, rời khỏi chỗ ban công, bộ dạng như đang chạy trối chết.
Mở cửa ra, nữ phục vụ kia lại xuất hiện lần nữa, bữa sáng đã được đưa đến. Đối với lần xuất hiện thứ hai của cô nhân viên này, Đào Anh Thy cũng chẳng còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Cảm giác hoảng sợ sau khi bị Tư Hải Minh chỉ phối vô cùng nghiêm trọng, sau khi cánh cửa đóng lại, cô cũng lập tức quay người trở về phòng. Bởi vì hôm nay là chủ nhật, cho nên Đào Anh Thy không có đến đài truyền hình mà ở nhà cùng với sáu đứa trẻ.
Đêm qua cô đã bị sáu đứa nhóc dính chặt lấy. Cũng không biết có phải là âm mưu của Tư Hải Minh hay không.
Sau khi ăn sáng xong, cô và đám trẻ cùng nhau ngồi xe của Tư Hải Minh để trở về biệt thự Minh Uyến.
Vừa xuống xe, sáu đứa nhỏ đã vui vé mà vẫy vây đôi chân ngằn cứ như là mấy chú chim cánh cụt tròn trịa.
“Máy bay! Con muốn đi xem máy bay!” “Con… con cũng muốn!” Đào Anh Thy thấy mấy đứa trẻ đáng yêu vô cùng, đang định chạy theo bọn chúng thì điện thoại trên người cô đột nhiên vang lên.
Ai lại gọi cho cô vậy? Hn là điện thoại từ công ty rồi…
Cô lấy điện thoại di động ra liếc qua một cái, bỗng chốc sững sờ, ngây ngẩn cả người.
“Không nghe máy à?” Tư Hải Minh trâm ngâm nhìn cô.
Đào Anh Thy chỉ tắt điện thoại đi, nói: “Không quan trọng” Dứt lời, cô quay lưng bỏ đi.
Cái biểu hiện chột dạ này của cô khiến cho không khí quanh người Tư Hải Minh chợt lạnh đi, ánh mắt nham hiếm hung ác.
Quản gia Bào Điển đi tới, cảm thấy thật kỳ lạ, đã xảy ra chuyện gì sao? “Cậu Minh, cậu Khôi đã đến rồi ạ” Tư Hải Minh sững sờ, cất bước đi về phía đại sảnh.
Tại đại sảnh rộng lớn, một người đàn ông đang đứng trước vách kính, phía xa xa là Đào Anh Thy và sáu đứa nhỏ.
Người đàn ông đưa lưng về phía anh, vai rộng, eo hẹp, đôi chân thẳng dài, dáng người có chút vạm vỡ.