Cô rất rõ, dùng điện thoại đặt xe rất dễ bị phát hiện.
Bây giờ thế này, cô có thể tranh thủ thêm chút thời gian cho mình.
Nhưng thời gian không nhiều, cô không nắm chắc được!
Xe đằng trước càng lúc càng ít, cảnh sát chỉ cách cô hơn hai mét, chỉ cần có động tĩnh chút thôi là có thể phát hiện được cô!
“Vất vả thật, cuối cùng cũng sắp tới chúng ta rồi, cô gái, đợi sốt ruột quá nhỉ? Sắp xong ngay đây!”
Đào Anh Thy phải nghiến răng mới khiến cơn run của mình không lộ quá rõ!
vietwriter.vn
Đúng là cô đợi sốt ruột lắm rồi!
Tại sao Võ Ái Nhi chậm thế?
Hay là mình tính sai rồi?
Chẳng lẽ bản thân rồi sẽ bị Tư Hải Minh bắt đi, bị anh ta cầm tù, như con cá lên thớt sao?
Chưa đợi cảnh sát gõ cửa thì tài xế đã chủ động kéo cửa kính xuống.
Đào Anh Thy bất giác cúi đầu, vùi mặt vào sự tối tăm, ngón tay bấu chặt vào chiếc ghế đang ngôi, nín thở sợ hãi.
Thần kinh cô căng thẳng cực độ.
“Đẳng sau…” Cảnh sát vừa mở miệng nói chuyện thì đã có một chiếc xe đi tới bên này, không hề có ý định phanh xe, còn cố ý tăng tốc.
Cảnh sát tưởng là kẻ khả nghỉ, vội vàng vây lấy bên đó.
Tấm chắn đường đang chắn, chiếc xe vội vàng phanh lại, nhưng vẫn đâm vào tấm chắn, kéo tấm chắn đi vài mét mới dừng lại.
“Đi ra đây!” Cảnh sát đuổi theo, ngăn chiếc xe lại.
Võ Ái Nhi đâm hỏng tấm chăn, vẫn không hề có ý hối hận, đi xuống ve, chất vấn: “Sao lại cản tôi? Tôi phạm tội gì à?”
“Cô làm gì thế? Uống rượu rồi à?” Cảnh sát hỏi.
“Tôi không uống rượu!”
Cảnh sát không nghe cô ta, câm máy đo cồn: “Thổi vào đây!”
“Đây là thứ gì thế? Có sạch không?” Võ Ái Nhi chê bai.
“Mong cô phối hợp! Không phối hợp, chúng tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện lấy máu”
“Thổi thì thổi…” Võ Ái Nhi vừa thổi vào máy đo cồn, vừa nhìn chiếc xe đằng xa, không biết chiếc nào là của Đào Anh Thy? Chắc là chưa bắt được nhỉ? Nếu không thì đã giải tán chốt rồi!
Võ Ái Nhi đo nồng độ cồn, có hai cảnh sát kiểm tra xe cô ta, bên trong bên ngoài, trên dưới đều bị kiểm tra kĩ càng!
Thổi xong, Võ Ái Nhi đắc ý hỏi: “Tôi uống rượu sao?”
Cảnh sát nhìn trong máy đo không thấy có hiện độ cồn, cất máy đi, hỏi: “Không uống rượu mà cô lái nhanh thế làm gì? Không biết chỗ này đặt chốt kiểm tra à?”
“Tôi… tôi không nhìn rõ thôi. Nếu không việc gì thì tôi đi đây” Võ Ái Nhi vẫy tay, rời đi rất phóng khoáng.
“Ai cho cô đi?” Cảnh sát ngăn cô ta.
“Tôi có uống rượu đâu, sao không được đi?”
Võ Ái Nhỉ hỏi.
“Đâm hỏng tấm chăn, tăng tốc, cản trở thi hành công vụ, thu bằng lái, phạt ba triệu!”
“Gì cơ? Đùa gì thế? Đền tiền là được rồi, sao còn thu bằng lái của tôi? Có phải các người bắt nạt tôi không đấy? Biết tôi là ai không? Nhìn cho rõ, tôi là Võ Ái Nhi, ngôi sao lớn Võ Ái Nhi đó.”
Bây giờ Võ Ái Nhi đã không chỉ chuyển dời lực chú ý mà còn quên mất mục đích tới đây, cô ta đang tức giận!
“Ai đùa với cô? Cô là ai cũng không thể phạm pháp được!”
“Tôi phạm pháp lúc nào? Mắt nào của các anh thấy tôi phạm pháp hả?” Võ Ái Nhi tức giận cãi nhau với cảnh sát: “Đừng tưởng tôi không biết, các người thấy tôi bây giờ không được nhận phim, nên ai nấy cũng bắt nạt tôi đúng không?”
Cô ta vẫn chưa nói đủ, còn chỉ tay vào mặt cảnh sát, gào lên: “Muốn đền tiền thì tôi có đầy!
Muốn thu bằng của tôi thì không có cửa! Có bản lĩnh thì bắt tôi đi!”