“Trước đây tập đoàn Vương Tân chưa hề thừa nhận Võ Ái Nhi.
Đây là thông báo đầu tiên của tập đoàn Vương Tân từ trước tới nay! Nhìn nên ảnh hình như là nhà giàu nào đó!”
“Là nhà của ai còn cân hỏi sao?”
“Thật tò mò là cô gái nào!”
vietwriter.vn
“Tôi cũng tò mò muốn chết! Cô gái đó quá may mắn rồi!”
Đào Anh Thy lướt thấy rất nhiều tiếng kêu!
Tai của cô bị chấn động đến kêu ong ong!
Lân theo manh mối, phát hiện địa chỉ gửi hình ảnh là bộ thư ký của tập đoàn Vương Tân!
Bộ thư ký thể hiện điều gì, Đào Anh Thy từng làm việc ở bộ thư ký của tập đoàn Vương Tân nên biết rất rõi Không có quyết định của Tư Hải Minh, làm sao có thể gửi hình ảnh này đến!
Hơn nữa người khác không thể có bức ảnh chụp màn hình của cô, ngay cả bản thân cô cũng không có đó được chứ. Tư Hải Minh đang muốn làm gì?
Trời ạ!
Đào Anh Thy cảm thấy mặt mình nóng lên, cô nằm xuống, mặt gối lên mặt bàn, từng tia lạnh lẽo trên mặt bàn cũng không thể xua tan cái nóng bên trong côi Tư Hải Minh bị điên rồi à?
Làm vậy không phải đang nói với toàn thế giới, trong phòng anh có một người phụ nữ sao?
Trước nay Đào Anh Thy chưa từng được ai thừa nhận, cô cũng không phải minh tinh lớn, cần gì làm như vậy!
Giống như Tư Hải Minh đang thông báo cho cả nước…
Đào Anh Thy cắn môi, đôi mắt rưng rưng, có hơi rung động.
Chẳng lẽ vì hôm qua cô tức giận không nghe điện thoại, cho rằng cô ghen sao?
Cô đâu có ghen? Hoàn toàn không có!
Như vậy, ngay sau khi video Không phải đang nói với người trên thế giới, người phụ nữ của anh ấy không phải là mình sao!” Võ Ái Nhi vô cùng ấm ức rơi nước mắt, vô cùng đau lòng. “Đào Anh Thy là cái thá gì, dựa vào đâu mà so sánh với mình!”
“Quả thật cô ta chẳng là cái thá gì, nhưng cô ta có thủ đoạn là có thể thắng con rồi” Sắc mặt của ba Võ Ái Nhi cũng khó coi.
Ban đầu muốn bám víu Tư Hải Minh, bây giờ hay rồi, dứt khoát bẻ gấy hy vọng của bọn họt “Ở trong ngành giải trí, thông báo như vậy đồng nghĩa với “thích”, anh Hải Minh thích Đào Anh Thy, anh ấy muốn Đào Anh Thy, vậy con phải làm sao đây?” Võ Ái Nhi khóc không ngừng.
“Đừng khóc, khóc làm được chuyện gì?” Mẹ của Võ Ái Nhi nói: “Không phải người ta biết sinh, một phát sinh sáu đứa, có ai không vui chứ? Cho dù cô ta không gả cho Tư Hải Minh, cả đời cũng đủ vinh hoa phú quý rồi!”
Không biết bà ta đang muốn an ủi hay là đang đâm vào lòng Võ Ái Nhi.
Khiến sắc mặt của Võ Ái Nhi rất khó coi: “Ai không biết sinh hả? Con vừa trưởng thành là chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng anh Hải Minh có cho con một cơ hội nào đâu!”
“Chỉ có thể nói, thủ đoạn của con không bằng người ta!” Ba của Võ Ái Nhi thở dài nói.
“Có một gương mặt xinh đẹp, thật ra chỉ là một con điểm!” Võ Ái Nhi mắng chửi.
Ba của Võ Ái Nhi nhíu mày: “Cái tính của con cũng sửa lại cho bai Nếu như ngày nào đó con có cơ hội gả vào biệt thự Minh Uyển, ngày nào cũng ném đồ trong nhà như thế hả?
Con cảm thấy Tư Hải Minh cần một người vợ chanh chua thất thường sao? Một ngày cậu ta có bao nhiêu công việc rồi mà vẫn phải trở về dỗ con ư?”
Võ Ái Nhi chột dạ, mất sức nói: “Nếu con thật sự có thể gả cho anh ấy, sao phải tức giận thế này, không phải vì con bị chọc tức…”
“Tức giận làm được gì? Tức Tư Hải Minh thì cậu ta có thể để ý tới con hơn sao?”
“Vậy ba nói giờ phải làm sao?”
Võ Ái Nhi không vui hỏi.