“Lời này của cô đừng nói trước mặt tôi làm gì, cái anh Hải Minh kia cũng không có công khai cô là vợ chưa cưới của anh ta, nói cho cùng thì đây cũng chỉ là mong muốn của một mình mẹ anh ta, nếu như anh ta không thừa nhận thì cũng chẳng có chứng cứ gì.
Võ Ái Nhi vừa ấm ức vừa tức giận, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể ném đồ lung tung phát tiết.
vietwriter.vn
Ban ngày dì Hà ở Minh Uyển, Đào Hải Trạch lại gọi điện thoại tới: “Bà nghĩ thông suốt chưa?” “Tôi muốn gặp ông.” “Được” Hai người hẹn gặp ở câu lạc bộ An Nhàn, Đào Hải Trạch đang năm trên giường, được hai người phụ nữ ăn mặc hở hang đấm bóp.
Dì Hà đi vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lập tức rời mắt đi chỗ khác.
Đào Hải Trạch nghe được động tĩnh, tháo kính ra, quay sang, nhìn thấy người tới là dì Hà thì liền ra hiệu với mấy cô gái đang mát xa, bọn họ đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
‘Sao còn đứng đó không qua? Cũng không thể đứng ở xa như vậy mà nói chuyện với tôi được chứ?” Đào Hải Trạch ngôi dậy: “Bà nghĩ thông suốt rôi nên mới muốn đến gặp tôi sao?” “Tôi có thể đồng ý với ông, nhưng mà phải xóa bỏ video đi.’ Dì Hà yêu cầu.
“Tôi nhất định sẽ xóa bỏ video, nhưng mà phải sau khi tôi và Anh Thy hòa hợp lại đã” Đào Hải Trạch không ngốc, dù sao cũng lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy rồi.
Dì Hà nhìn điện thoại trên bàn bên cạnh, tiến lên muốn cướp lấy.
Nhưng động tác của bà chậm hơn Đào Hải Trạch một bước, ông ta đã cất điện thoại đi.
“Xóa bỏ video đi!” dì Hà tức giận nói.
“Tôi thấy có vẻ bà không thật lòng muốn giúp tôi rồi. Hay là thế này đi, tôi gửi video cho Anh Thy coi? Xem dì Hà mà con bé tồn trọng có dáng vẻ gì trên giường.
“Đào Hải Trạch, ông không phải là người! Rốt cuộc ông có chút nhân tính nào không?” Dì Hà tức giận đến nỗi cả người phát run, bị sỉ nhục khiến cho mắt bà đong đầy nước.
Ánh mắt Đào Hải Trạch đảo qua người dì Hà: “Nếu như qua đây không phải vì muốn hợp tác với tôi thì chính là nhớ mãi không quên chuyện lần đó nên mới tới đúng không? Tôi đã nói rôi mà, bà cứ theo tôi là được rồi, tôi rất thích bà, có điều vì chuyện của Anh Thy nên khiến tôi có chút đau đầu…” Nói xong liền động tay.
Dì Hà giật nảy mình, đẩy bàn tayông ta ra, cướp lấy điện thoại.
Lần này điện thoại thật sự bị bà cướp được, có điều trong điện thoại có cài mật mã.
“Mật khẩu là gì?” Đào Hải Trạch bình tĩnh nhìn bà: “Sao tôi phải nói cho bà biết? Cho dù có xóa bỏ video trong điện thoại thì tôi còn có bản sao trong máy tính, tôi sao chép rất nhiều. Bà cũng đừng hòng nói cho Anh Thy nghe, hay trông cậy vào sự giúp đỡ của bất kỳ người nào, tôi mà có gì không may xảy ra, đồ cất giấu sẽ được phát ra ngoài. Bà chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó chính là đi theo tôi.
Dì Hà không thể tin nổi ông ta lại có thể vô liêm sỉ đến mức đó: “Anh Thy… sao Anh Thy có thể có một người ba như ông chứ? Trước kia tôi chỉ mới nghe nói, bây giờ thì đã hiểu rõ rồi, ông chính là rác rưởi khiến cho người ta buồn nôn!” “Tôi là rác rưởi? Vậy thì hẳn là phải cho bà biết mùi vị được rác rưởi coi trọng nhỉ!” Đào Hải Trạch nói xong liền tóm lấy dì Hà, đè lên chiếc giường vừa nằm để mát xa.
“Ông thả tôi ra! Cút đi!” Trong phòng tin tức của đài truyền hình, Châu Lam đang đứng trước ống kinh thu chương trình, đúng theo quy củ, chuyên nghiệp thành thạo.
Đào Anh Thy đứng bên ngoài nhìn nụ cười thân thiện của Châu Lam, dưới ống kính, cô ta luôn ngụy trang rất tốt.
Không bao lâu, Đào Anh Thy quay người rời đi, lấy điện thoại ra gọi: “Chị Di, có muốn báo thù không? Cho chị một cơ hội đạp đổ Châu Lam” Sáng hôm sau, Đào Anh Thy rời giường, Trương Thiên Di liền gửi cho cô một đường link.
Châu Lam vì ăn cắp mà lên mục tin hot, lực lượng của cư dân mạng từ xưa tới nay không khiến người ta thất vọng, ngay cả việc Châu Lam từng làm tình nhân của người đàn ông đã có vợ nào cũng được lôi ra.
Trương Thiên Di trực tiếp bóc phốt Châu Lam trên mạng, để lộ toàn bộ hành vi xấu xa của cô ta ở đài truyền hình ra ánh sáng, lập tức khiến cho dư luận hướng về một bên.