Võ Ái Nhi này tốt xấu gì cũng là đang diễn trò, sao có thể làm việc không chuyên nghiệp như vậy?
Tư Hải Minh đứng ở trước thang máy chờ cửa mở, bỗng nhiên có một bóng người nho nhỏ mang theo vẻ mặt mờ mịt hoang mang xuất hiện.
Đi thắng đến chỗ Tư Hải Minh, ôm lấy cái chân dài của anh oa oa nói: “Oa… lạc đường rồi. A… a không tìm thầy mọi người đâu nữa”
Tư Hải Minh hạ tầm mắt, ánh nhìn dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem nước mät nước mũi trông vô cùng đáng thương của Bảo Nam.
Trong màn hình theo dõi, đường như anh có nhìn thấy đám nhóc kia, xem ra đứa nhỏ này bị tụt lại phía sau rồi.
“Không phải là đang ở một nơi xa lạ thì cháu nên nghe lời người lớn sao?” Tư Hải Minh nhìn vật nhỏ ôm lấy chân anh, trên mặt không có bất cứ một biểu tình gì.
vietwriter.vn
“Oa… hu hu..” Bảo Nam đong đưa cơ thể của mình, sau đó “Oa” một tiếng rồi khóc lớn thành tiếng, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Bao nhiêu là nước mất nước mũi cọ quẹt hết vào chân Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Câm miệng.”
“„ Báo Nam giật thót mình, theo bản năng ngậm chặt miệng, nhưng nước mắt vẫn còn đảo quanh trong hốc mắt, tủi thân không chịu được.
“Dẫn đứa nhóc này ra chỗ khác” Tư Hải Minh phân phó cho vệ sĩ đi theo Sau anh. Vệ sĩ còn chưa kịp làm gì thì Báo Nam đã rất nhanh siết chặt cánh tay đang ôm lấy đùi Tư Hải Minh: “Không muốn, không muốn, không cần đi đâu hết mà. Không biết đi đâu ”
Cậu bé chỉ biết Tư Hải Minh là anh trai của Tư Thái Lâm, còn những người khác là ai thì cậu không biết.
Đôi con ngươi lạnh lẽo của Tư Hải Minh đặt trên người đứa nhỏ phiền phức kia, có ý thức cảnh giác nhưng cũng rất cố chấp.
Đào Anh Thy vừa mới đi ra khỏi phòng giám sát, điện thoại di động trên người bỗng vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy số điện thoại gọi đến trong lòng đột nhiên có chút căng thẳng.
Thấy Tư Hải Minh đang gọi tìm cỏ, cô lập tức hoảng hốt.
Giống như mãi mãi cũng không biết được có cái gì đang chờ đợi cô ở giầy tiếp theo.
“Anh Hải Minh, có chuyện gì sao?” Đào Anh Thy hỏi.
“Đến thang máy ngay bây giờ”
“Thang máy? Sao lại đến..” Lời của Đào Anh Thy chưa kịp nói hết đã bị đầu dây bên kia đơn phương cúp máy cắt ngang, cô tức giận đến mức suýt chút nữa mặt mày cũng biến dạng theo.
Xoay người nổi giận đùng đùng đi về hướng thang máy phía bên kia, mới vừa đi được hai bước liền dừng lại.
Không đúng, vì sao lại kêu cô đi qua thang máy bên kia? Không phải người đã rời đi từ lâu rồi sao? Anh ta đứng ở thang máy bên kia làm gì?
Sẽ không phải là Võ Ái Nhi đang ở bên đó đấy chứ?
Cô lý giải được tình hình rồi lại bảt đầu tính toán.
Đào Anh Thy suy nghĩ một lát, sau đó quay trở lại phòng giám sát.
Không thấy thì không biết, nhưng thấy rồi thì mới nhận ra toàn thân cô đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Trên màn hình hiện ra một hình ảnh rất rõ ràng, tất cả đều là vệ sĩ riêng của Tư Hải Minh, còn Tư Hải Minh đang đứng im trước cửa thang máy, mà chân của anh đang bị một vật tròn gì đó bấu víu rất chặt. Nhưng vật tròn nhỏ này không phải là ai khác mà chính là Bảo Nam.
Làm cái gì vậy?
Vì sao mà Bảo Nam lại nhất quyết ôm chân Tư Hải Minh không chịu buông tay?
Hơn nữa chỉ có một mình Bảo Nam ở đây, vậy còn năm đứa con còn lại đang ở đâu?
Bảo Nam bị tụt lại phía sau sao?
Rất dễ thấy không phải Tư Hải Minh phát hiện ra đứa nhỏ mà cô giấu diếm, anh chỉ là đơn thuần cảm thấy phiền toái khi bị Bảo Nam ôm chân mãi không tha, muốn cô đến để giải quyết.
Đào Anh Thy nhìn thấy mà hết hồn, Tư Hải Minh không biết đó là con ruột của anh, nếu cô còn chần chừ không qua đó nhanh, khiến cho anh có thể mất hết kiên nhẫn, anh sẽ đối xử với Bảo Nam như thế nào đây?
Nhưng mà cô cũng không thể ra mặt cứ thế mà mang Bảo Nam đi được.
Đào Anh Thy vội vàng ra khỏi phòng giám sát, đi tìm một người nào đó để đưa Bảo Nam trở về đội ngũ.”Ồ, mẹ của sáu đứa nhỏ?”
Đào Anh Thy hoảng sợ quay đầu lại thì nhìn thấy cô giáo: “A, là cô giáo, xin chào”
“*Chị cũng ở đây sao? Đến xem mấy đứa nhỏ hả?”
“Không phải, vừa khéo tôi có việc ở đây, mới biết được hôm nay bọn nhỏ được đi thăm quan đài truyên hình. Cô giáo có phải đang đi tìm Bảo Nam hay không? Nó đang ở thang máy bên kia” Đào Anh Thy vội vàng chỉ đường cho cô giáo phụ trách buổi tham quan.
“Thật sự là dọa tôi một trận mà, không biết như thế nào mà mới quay qua quay lại đã không nhìn thấy bé Bảo Nam đâu cả” Cô giáo nói chuyện vô cùng hối lỗi.
“Không có gì đâu mà, nhóc con nghịch ngợm, hiếu động. Hơn nữa một mình cô giáo mà trông nom, dẫn dät nhiều bạn nhỏ như vậy làm sao tránh khỏi sơ suất được. Cô giáo, cô có thế đừng nói chuyện tôi ở đây cho mấy đứa nhỏ nghe được không? Cũng không cần nói tôi là người của đài truyền hình được hay không?” “Được thôi.”
Cô giáo phụ trách tuy rằng có hơi khó hiếu nhưng cũng không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Tôi đi tìm đứa nhóc kia trước.”