Edit By Trà Nữ Lê
“Đi, chúng ta nói chuyện tí” Đế Bắc Lẫm giữ chặt Đế Anh Thy rời đi
Tư Hải Minh mắt đen, khí tràng thâm trầm, áp lực thấp cực kì
Vừa tới cổng…
“Mẹ đi đâu à?” Sáu đứa bé vội vàng chạy đến, đằng sau Tư Thái Lâm cũng rất khẩn trương
Đế Anh Thy khóe miệng cứng lại “Không có, Mẹ với Bác nói chuyện một chút, sẽ trở lại ngay”
vietwriter.vn
“Chẳng lẽ Bác muốn dẫn Mẹ về đảo Trân Châu sao?” Bảo Nam rất tức giận mà nhìn về phía bác
Bác Đế Bắc Lẫm vội nói “không có không có, bác đâu có xấu như vậy”
Sáu đứa bé lại nhìn về phía Đế Hạo Thiên
“Đừng nhìn bác, bác sẽ không làm những chuyện như vậy đâu” Đế Hạo Thiên nói
“Chơi cùng với Tư Thái Lâm đi, Mẹ xuống dưới nói chuyện xong sẽ lên, chẳng lẽ không tin lời mẹ nói sao?” Đế Anh Thy ôn nhu nói
“Vậy mẹ phải nhanh lên một chút, các con sẽ chờ mẹ với bác!” Bảo Vỹ nói
“Được”
Xuống dưới cư xá hoa viên ở dưới lầu, Đế Anh Thy nói “Anh hai, anh ba yên tâm đi, em sẽ trở về. Chẳng qua là em không muốn chờ đến nữa đêm bọn nhỏ ngủ rồi đi. Em chỉ muốn nói trực tiếp với bọn trẻ rằng mẹ sẽ về đảo Trân Châu, rồi thời gian ngắn mẹ sẽ quay lại”
“Không cần gấp như thế, không đi cũng không sao” Đế Bắc Lẫm ôn nhu mà nhìn nàng
Đế Anh Thy rất ngạc nhiên “Anh hai, anh ba muốn nói với em là chuyện này sao…”
“Anh và anh ba em đi trước, em ở lại thêm hai ngày nữa đi!” Đế Hạo Thiên nói “Các anh không phải không nhận ra, em không rởi khỏi con được”
“Lúc trước quyết định sẽ thôi miên chính là lo lắng mình sẽ như thế này!”
Đế Anh Thy rũ ánh mắt xuống, không sai, cả đời sẽ không qua lại với Tư Hải Minh nhưng mấu chốt vẫn là con cái. Chỉ cần nàng nhớ đến con liền nhất định sẽ không nhịn được mà lén lút đi nhìn con, nhìn thấy con rồi nàng cũng không tự tin mà không ra mặt
Thế nhưng là ai ngờ người tính không bằng trời tính rằng lúc thôi miên chuyện gì cũng không nhớ thì lại gặp lại Tư Hải Minh…
Thật giống như là mặc kệ nàng trốn chạy cuối cùng cũng không thoát được…
“Tóm lại là em muốn trở về, càng níu kéo sẽ càng làm cho Tư Hải Minh đắc ý…” Đế Anh Thy trong lòng rất khó chịu
Một bên nàng không nghĩ sẽ khiến các anh trai thất vọng, để các anh cảm thấy mình vừa khôi phục trí nhớ liền không muốn về đảo Trân Châu; một bên khác nàng không thể để cho Tư Hải Minh cho là nàng có thể bị con cái ngăn cản và khiến anh sẽ vọng tưởng
“Đương nhiên là muốn trở về! Hình chụp cô dâu cũng đã gởi cho anh cả, em yên tâm, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sáng mai đã có mặt ở bên này” Đế Hạo Thiên đoán ra ý của nàng
“…” Đế Anh Thy
Đế Hạo Thiên một tay khoác lên vai của em gái “Anh cả nhiều nhất ở đây hai ngày sẽ trở về, đến lúc đó hãy cùng anh cả về”
“Vậy anh hai và anh ba đâu?” Đế Anh Thy hỏi
Đế Bắc Lẫm kéo Đế Hạo Thiên đi sang một bên. Đế Bắc Lẫm kéo tay nhỏ của Đế Anh Thy và nắm trong lòng bàn tay anh “Các anh đêm nay sẽ đi, chờ bọn trẻ ngủ”
“Chuyện này không được à vừa rồi bọn trẻ còn nói phải chờ chúng ta cùng trở về, các anh làm vậy là nói mà không giữ lời sao?” Đế Anh Thy nói
“Cho nên các anh mới nói chờ bọn trẻ ngủ à, bọn trẻ tỉnh lại thì các anh không thể đi nổi” Đế Hạo Thiên rất hiểu bản thân mình
“Các anh có biết bọn trẻ nói với em cái gì không?”
“Có phải nói bác rất phi thường?” Đế Bắc Lẫm thần sắc vui mừng
“Nói mỗi lần các bác đi đều lén lút không để cho các con biết”
Khuôn mặt biểu lộ vui vẻ của hai anh lập tức biến mất
“Thật…nói thế thật sao?”
“Ừm”
“Là chúng ta đã làm tổn thương bọn trẻ, sau này không thể làm như vậy nữa!” Đế Bắc Lẫm không vui nhìn về phía Đế Hạo Thiên
“…” Đế Hạo Thiên nghĩ là lỗi của anh sao?