Đương nhiên Đào Anh Thy căng thẳng lo lắng vì
vết mổ kia đang tiếp xúc thân mật với lòng bàn tay.
Tư Hải Minh. Cô sợ bị anh phát hiện ra gì đó.
Vì thế cô định kéo tay Tư Hải Minh ra: “Bỏ ra đi.”
“Như vậy sẽ khá hơn chút chứ?”
“Không đâu” Tuy Đào Anh Thy nói thế nhưng Tư
Hải Minh vẫn không lấy tay ra.
Thậm chí anh còn nhẹ nhàng vuốt ve trên vết mổ kia.
Toàn thân Đào Anh Thy căng cứng!
“Hạ Khiết Mai có cách làm giám bớt bệnh như thế này”
Đào Anh Thy ngoảnh mặt qua nhìn anh.
“Anh muốn dẫn tôi tới bệnh viện sao?”
vietwriter.vn
Tư Hải Minh không nói gì nhưng mặt vẫn có sự
mạnh mẽ không có đường bàn bạc.
Xe từ từ dừng lại trước cao ốc bệnh viện.
“Xuống xe đi” Tư Hải Minh bước đôi chân dài ra khỏi xe, xuống xe.
Sao Đào Anh Thy có thể vào bệnh viện với anh
†a được đây. Một khi để Hạ Khiết Mai kiểm tra cho.
cô thì cô sẽ bị vạch trần mất!
Từ Hải Minh không nhận ra vết dao mổ của cô
là do cái gì tạo thành nhưng Hạ Khiết Mai là bác sỹ
nổi tiếng có kinh nghiệm vô cùng phong phú, chỉ
cần nhìn thấy vết dao là cô sẽ bị liếc mắt một cái đã nhìn thấu!
Mà Hạ Khiết Mai là người của Tư Hải Minh,
chắc chắn sẽ không giấu diếm giúp cô đâu!
Cho nên lúc Tư Hải Minh vươn tay ra định ôm
cô, cô lùi thẳng người lại tránh, từ chối mạnh mẽ:
“Tôi không cần đi bệnh viện khám chút bệnh nhỏ này!”
“Đừng gi tính trẻ con ra ở đây. Qua đây!”
“Anh có thể đừng quan tâm tôi được không? Cơ
thể tôi trong lòng tôi có tính toán! Dù thế nào đi nữa
tôi cũng không vào bệnh viện! Anh ép tôi nữa… ÁI”
Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì Tư Hải Minh đã
lên thẳng xe kéo cô xuống.
Anh ôm cô, đi thẳng vào cửa chính bệnh viện.
Hạ Khiết Mai đã đứng chờ ở đăng xa.
“Anh thả tôi xuống! Tôi không còn đau nữa! Tư
Hải Minh!” Đào Anh Thy giấy dụa trong lòng Tư Hải
Minh, có thể thấy rõ là cô vội vàng đến cỡ nào!
Một khi bị phát hiện ra trên bụng cô có vết dao
thì Tư Hải Minh sẽ biết cô đã sinh con!
Tới lúc đó cô lại phải tìm lý do khác để đối phó.
Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm!
“Không đau cũng phải kiểm tra cho tôi!”
Tư Hải Minh khăng khăng như thế, mạnh mẽ
không cho cô bất cứ đường phản kháng nào.
“Sao phải như thế? Tôi tự quyết định cơ thể tôi.
Tôi muốn như thế nào thì sẽ như thế đó!” Đào Anh
Thy vừa chảy mồ hôi lạnh vừa chống lại Tư Hải
Minh.
“Dường như cô đã quên lời tôi nói rồi. Tất cả
mọi thứ của cô đều thuộc về tôi!”
Toàn thân Đào Anh Thy khó chịu lại thấp thỏm lo âu.
Cuối cùng, cô vẫn bị Tư Hải Minh đưa vào bệnh
viện, còn Hạ Khiết Mai thì đi theo cạnh họ, dáng vẻ
như đang đợi nghe lệnh bất cứ lúc nào.
Như vậy cô còn có thể chạy thoát sao…
Vào phòng khám của Hạ Khiết Mai, Đào Anh
‘Thy ngồi trên ghế, trên trán còn đố mồ hôi lạnh, sắc mặt cô trắng bệch.
Nhưng sắc mặt trắng bệch này hoàn toàn là vì sợ mà thành.
“Là đau bụng kinh à?” Hạ Khiết Mai liếc Đào.
Anh Thy lấy tay đang che bụng, hỏi
Đào Anh Thy nghĩ thầm không hổ là viện
trưởng, còn chưa hỏi đã biết cô đau bụng kinh rồi:
“Vâng, chỉ là đau bụng kinh mà thôi. Trước đây tôi
cũng như thế, đã thành quen từ lâu. Nghỉ ngơi hai
ngày là được, hoàn toàn không phải làm kiểm tra gì”
“Trước kia cô đau bụng kinh cũng chỉ nghỉ ngơi
thôi sao? Có uống thuốc gì không?”
“Đau quá thì tôi sẽ uống thuốc giảm đau” Đào.
Anh Thy nhớ tới cách xử lý khi đau bụng kinh trước kia, nói ra.
“Thuốc giảm đau không thể uống lung tung
nhưng tôi cũng có thể hiểu được. Đau bụng kinh
nghiêm trọng có thế khiến cô lăn lộn trên đất. Tôi
kiếm tra trước cho cô một chút, không có vấn đề gì
thì sẽ kê ít thuốc điều trị cho cô. Cô uống vào sẽ tốt
hơn rất nhiều”
Trong lòng Đào Anh Thy hiểu rõ việc đau bụng
kinh của mình là do uống thuốc tránh thai tạo thành
nên cô từ chối: “Tôi chỉ đau bụng kinh chứ không có
vấn đề khác, có cần thiết phải kiểm tra không? Tôi
cảm thấy cũng không cần kê đơn thuốc”
Đương nhiên Hạ Khiết Mai biết không cần phải
kiểm tra nhưng người là do anh Hải Minh đưa tới
chứng tỏ bất cứ chỉ tiết nào cũng phải làm tới mức tận cùng.