Hệ thống Thiên Nhãn của Để Hạo Thiên có thể dễ dàng phát hiện ra sự hiện diện của Cổ Mạnh.
Dường như hắn đang bận rộn với công việc buôn bán.
Chắc hẳn sẽ gọi điện cho cô sau khi có thời gian.
Cho nên hai ngày này cô lặng lẽ đợi ở đảo Trân Châu. Trong thời gian chờ đợi, điều làm ba anh em nhà họ Để phiền muộn chính là Tư Hải Minh
Giải quyết xong chuyện với Cố Mạnh thì cậu ta không còn lý do gì ở trên đảo Trân Châu này nữa, về với chốn thủ đô của cậu ta đi!
Buổi tối còn có thể phòng bị được, ban ngày thì chịu thôi, cũng đều thể móc mắt Tư Hải Minh ra được!
Đôi mắt tên này lâu lâu cứ dán lên người Anh Thy nhà bọn họ, Anh Thy chịu thiệt thòi rồi! Bọn họ tức giận! Lại không thể làm gì được!
vietwriter.vn
Cảm giác này thật khó chịu!
Hồ bơi, Đế Bắc Lâm đang bơi lội dưới làn nước, thân hình săn chắc nổi lại chìm, cơ bắp quyến rũ, đầy cuốn hút.
Bơi được hai vòng, anh ta trêu ghẹo Để Anh Thy đang ngồi trên bờ. Đế Anh Thy vội né ngay. “Anh ba.”
“Xuống đây, tụi mình thi nín thở đi”
“Không muốn dính nước đầu”
Để Anh Thy không chút hứng thú, trong tay vuốt ve Một Hào lông trắng muốt.
Mấu chốt là lần nào cũng thua, cảm giác thua cuộc thật tệ. Rõ ràng biết trước kết quả rồi nhưng vẫn cố chấp làm? Chả phải tự làm khó mình sao!
“Đúng rồi anh cả, vết thương trên người tên được bàn giao lại kia có ảnh hưởng gì không?” Để Anh Thy đang hỏi người bị mang đi, gã “đại ca”.
“Anh Thy yên tâm, đánh đánh giết giết là chuyện bình thường mà, bị thương cũng là chuyện nhỏ thôi”.
Đế Hạo Thiên nói:
“Hơn nữa trên người gã ta được trang bị đầy đủ máy báo động, máy theo dõi cả rồi, có người giám sát gắt gao luôn!”
Để Anh Thy gật gật đầu. Khóe mắt lướt thấy Tư Hải Minh đang bước về phía này.
Hướng thẳng đến chỗ cô, một tay cầm đồ tráng miệng đặt lên bàn trà nhỏ cạnh cô. Nhưng vì bên cạnh Để Anh Thy đã bị Để Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên chiếm mất, nên Tư Hải Minh chỉ có thể chọn một chỗ ngồi khác.
Anh ta ngồi xuống cạnh Để Hoàng Minh, có thể chỗ này không quá trực diện, nhưng chỉ cần ngẩng lên rồi nghiêng đầu một chút sẽ trông thấy Để Anh Thy ngay.
Để Anh Thy vẫn ngồi vuốt ve Một Hào như thể không thấy Tư Hải Minh.
Sau khi Tư Minh Hàn ngồi xuống, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Đế Anh Thy, lướt qua bắp chân trắng nõn, thon thả của cô dưới làn váy, rồi đến mắt cá chân, rồi rơi lên bàn chân.
Ánh mắt của anh làm cô không thể phớt lờ. Thật may cô không xuống nước, chứ không y phục của cô còn ít hơn nữa!
Nếu như không phải sợ bị cảm nắng thì cô thà mặc đồ mùa đông còn hơn, bọc kín mình không một kẽ hở!
Nhưng cũng không được, trong Bảo Thành này lấy đâu ra quần áo mùa đông, muốn mặc cũng làm gì có!
Tư thái đường hoàng của Tu Minh Hàn làm cho sắc mặt Đế Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên cứng đờ, tỏa thân Đế Hoàng Minh tỏa đầy hơi lạnh.
Đặc biệt là Để Bắc Lâm, sắc mặt cực kì khó coi.
Cứ tình trạng này chả mấy mà em gái động lòng thôi. Nghĩ đến đó, Để Bắc Lâm nói “Tư Hải Minh, chúng ta thi nín thở không?”
“Tôi nhận thua”
Tư Hải Minh đáp mà mặt chẳng có lấy chút suy suyển.
“Cậu chưa thì làm sao biết là thua?”
Để Bắc Lâm không muốn bỏ qua cho anh, cho cậu ta xuống nước xem anh ta chỉnh cậu ta thể nào này.
“Tôi làm sao thắng được người ở trên đảo cả năm như các anh? Không thì cũng biết rồi”
Tư Minh Hàn chẳng có chút ý chí chiến đấu nào cả.
Đế Bắc Lâm tức đến mức tự nhúng đầu xuống nước để hạ hỏa. Để Anh Thy có chút động lòng, cô nghĩ đến vết bỏng ở sau lưng của Tư Hải Minh…
Trước đây anh ta nói rằng không cẩn thận nên bị bỏng.
Thật ư?