Đào Anh Thy nhìn bóng lưng của dì Hà, hoang mang khó hiểu.
Không phải do dì Hà ở Minh Uyển lâu, nên nảy sinh những suy nghĩ không nên nảy sinh ư? Dì Hà sao mà biết cô đang bị Tư Hải Minh khống chế, loại cảm giác sợ hãi nhưng bất lực, không thể phản kháng kia khó mà loại bỏ, tựa nhìn bóng ma về người ba trong quá khứ vậy…
Cửa mở ra, bóng đen ngăn ánh sáng, cả người Đào Anh Thy chấn động, quay sang, chạm phải ánh mắt đen sâu như vực thẳm của Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh đứng trước cửa, dáng người cao to, trên người mặc quần áo ngủ, cổ áo còn hơi hé, lộ ra đường cong cường tráng. Mà dưới chân, sáu đứa nhỏ ôm chặt không buông, Bảo Nam còn ác hơn, cắn vạt áo ngủ của Tư Hải Minh, bị kéo đi trên thảm.
vietwriter.vn
“…. Đào Anh Thy cạn lời.
“Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” Sáu đứa thấy Đào Anh Thy thì hai mắt như phát sáng, lập tức buông tay, nhào về phía cô, giống như sáu viên thịt nhảy nhót, vui sướng vô cùng.
Đào Anh Thy xoa xoa cái đầu nhỏ của bọn chúng, nụ cười trên mặt cứng ngắc, vừa rôi ở trong phòng làm gì vậy? Trông sắc mặt ba của mấy đứa kinh khủng quá…
Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn về phía Tư Hải Minh, sửng sốt một chút.
Sắc mặt Tư Hải Minh vừa mới trông rất khủng bố, thoáng cái liên thay đổi, khí thế cả người thu lại.
Chẳng lễ là ảo giác của cô? “Tôi dẫn lũ nhóc xuống dưới” Đào Anh Thy cúi đầu nhìn đám nhóc nói: “Đi thôi. Chúng ta xuống ăn sáng nào!” “Vâng ạ!” Sáu đứa nhóc theo chân Đào Anh Thy xuống thang máy.
Ánh mắt Tư Hải Minh dõi theo, im lặng không nói gì.
Trên bàn ăn, Tư Hải Minh và Đào Anh Thy cùng ăn sáng với sáu đứa nhỏ.
Tâm tư của cô đều đặt trên người sáu đứa nhóc, nhìn mấy đứa ăn cơm đáng yêu vô cùng, trái tim cảm thấy thật ấm áp.
Đào Anh Thy nghĩ, bây giờ Tư Hải Minh không thể không dậy muộn được nữa rồi, công lao của sáu đứa là lớn nhất! Bào Điển đi tới, đứng bên cạnh Tư Hải Minh, có hơi cúi người: “Cậu Hải Minh, người bên kia tới, đang ở ngoài cửa.” “Không cần để ý đến” Bào Điển liên đi xuống.
Đào Anh Thy yên lặng dùng bữa sáng, nghĩ thầm, người bên kia là ai? Ăn sáng xong, Đào Anh Thy dẫn sáu đứa nhỏ tới trường học, nếu Tư Hải Minh đã rời giường, thì nhất định là ngồi xe của anh đi tới trường học rồi.
Rolls-Royce vừa lái tới cổng thì ngừng lại.
Đứng trước xe là Tư Lệnh Sơn, ông ta đi tới bên cửa sổ, gõ một trận.
Đào Anh Thy sững sờ, không ngờ người bên kia là chỉ Tư Lệnh Sơn.
Xem ra ông ta hạ quyết tâm là phải làm gì đó rồi, nếu không sẽ không đứng chặn xe ở đây.
Cô nhìn Tư Hải Minh, sắc mặt anh hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
Tư Hải Minh đẩy cửa bước xuống, sau đó đóng sầm cửa lại.
Sáu đứa nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đầu nhỏ chụm vào một chõ, hai mắt mở to tò mò nhìn bên ngoài.
Đào Anh Thy cũng ghé mắt nhìn sang.
Xe đắt tiền nên cách âm cũng cực kỳ tốt, không nghe được bên ngoài đang nói gì.
Tư Lệnh Sơn nhìn Rolls-Royce được đóng chặt, hỏi: “Mấy đứa nhỏ có phải đang ở trên xe không?” “Có liên quan gì tới ông?” Giọng điệu của Tư Hải Minh lạnh như sương.
“Ba chỉ muốn xem một chút” Lần nào Tư Lệnh Sơn tới cũng bị từ chối không gặp ngay ngoài cửa, sau khi về, càng nghĩ càng cảm thấy hẳn là nên tới thăm đám nhóc một chút.
“Vội vã muốn ôm cháu như vậy, không phải ông còn có một người con trai à? Nếu như sống lâu thì có thể nhìn thấy được đấy” Tư Hải Minh vô Tình nói.
“Hải Minh, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, vì sao con cứ nhớ mãi không quên?” Ánh mắt đen của Tư Hải Minh tỏa ra tia lạnh, cả người giống như Tu la đến từ Địa ngục, giận quá hóa cười: “Nhớ mãi không quên? Ông ám chỉ cái gì? Đừng nói với tôi là ông không hài lòng với cuộc sống hạnh phúc hiện tại. Không cần nóng vội, ông sẽ phải trả giá đắt vì lựa chọn của mình ngay thôi!”
Anh quay người dặn dò: “Đừng có để cho tôi trông thấy ông ta lần nữa, mềm không được thì cứng, ra tay không cần khách khí!”