“Ăn bữa sáng trước đi” Giọng nói của Tư Viễn Hằng thật trong trẻo, dường như đã khôi phục tâm tình.
“Anh ăn chưa?”
“Đây là phần hai người” Tư Viễn Hằng khẽ hất cằm.
Đào Anh Thy kịp thời phản ứng, đưa một phần khác cho anh ta, sau đó lặng lẽ ăn bữa sáng.Mùi thơm của bữa sáng tản ra khắp xe, mùi nước hoa trong xe Bentley đều bị át đi mất.
Tư Viễn Hằng có rất nhiều xe mà, xem ra cô cũng không cần quan tâm vấn đề này lắm, anh ta thích là có thế đổi một chiếc mà.Đào Anh Thy nghĩ tới gì đó, hỏi: “Tư Viễn Hằng, tại sao mỗi lần em ngồi xe của anh đều không phải là tài xế lái xe mà lại là anh lái xe?”
vietwriter.vn
“Anh muốn làm tài xế của em”
“..” Đào Anh Thy có chút sửng sốt, câu trả lời này khiến cô rất bất ngờ.
Cô trầm mặt xuống, không nói gì.Sau đó mặt cô bị Tư Viễn Hằng xoay qua phía anh ta, đối diện với đôi mắt thăm thẳm nặng trĩu của anh ta, dường như cô nhìn thấy điểm sáng lấp lóe trong đôi mắt ấy dưới ánh sáng mờ mờ.
Cô còn tưởng rằng Tư Viễn Hằng muốn làm gì, tim đập cũng nhanh hơn bình thường nữa.Mà Tư Viễn Hằng chỉ là lau đi vụn bánh mì trên mặt của cô: “Sao mà vẫn giống như trước đây vậy, ăn cái gì cũng dính miệng cả.Thật muốn liếm sạch nó.”
“…Mặt Đào Anh Thy nóng lên: “Anh còn muốn chuyên tâm ăn cơm không hả? Trễ giờ lên máy bay đến nơi rồi.”
“Không ngờ rằng em nôn nóng muốn ra nước ngoài cùng với anh như vậy.Tư Viễn Hằng nói với giọng điệu lưu manh.
“Em hối hận rồi.” Đào Anh Thy nói.Tư Viễn Hằng không nôn nóng cũng không vội vã nói: “Vậy thì anh sẽ trói em bắt đi”
Đào Anh Thy cười một cái, không lên tiếng.Ăn xong bữa sáng, Tư Viễn Hằng cầm lấy vỏ hộp cơm, xuống xe vứt vào trong thùng rác.Sau đó mới một chân đạp ga, thẳng tiến tới sân bay.
Đào Anh Thy cùng Tư Viễn Hằng ngồi đợi ở phòng chờ cho khách Vip.Tư Viễn Hằng mua cho cô quả anh đào, đưa tới bên miệng của cô: “Há miệng”
Đào Anh Thy đưa tay nhận lấy, tay Tư Viễn Hằng lại rụt về sau, không đưa cho cô.Đào Anh Thy đang bát mãn, điện thoại di động trên người lại vang lên, cô xem người gọi tới, là số lạ, không được lưu lại.Lúc bắt máy, ánh mắt cô còn nhìn chằm chằm vào quả anh đào kia.“Ai vậy?”
Cô Anh Thy, tôi là quản gia Bảo Điển của biệt thự Minh Uyễn.
Chào ông, có việc gì thế?
Quản gia Bảo Điển bị sửng sốt với câu hỏi của Đào Anh Thy, bình thường cô luôn gấp gáp hỏi về chuyện của con mình sao?
“Thật là đáng ghét, cho em ăn…”
Quản gia Bào Điển bối rối, đây không phải là vì mình nói chuyện buồn cười chứ? Xem chừng tâm tình của Đào Anh Thy rất tốt, rõ ràng chính là đang nũng nịu với ai đó.
“Cô Anh Thy, cô có đang nghe không?”
Đào Anh Thy đứng lên, đi qua một bên nghe điện thoại: “Tôi nghe rồi, nhưng mà tôi cũng hết cách, ông cũng không phải không biết Tư Hải Minh không cho tôi gặp mặt tụi nhỏ.Chẳng lẽ tôi có thể xông vào biệt thự Minh Uyển sao? Bỏ đi Tôi đã không còn nghị lực nữa rồi.Ngày hôm đó sau khi trở về suy nghĩ một đêm, sáu đứa nhỏ được Tư Hải Minh nuôi, bất kể là chi phí sinh hoạt ăn mặc, hay là phương diện giáo dục, cũng đều tốt hơn so với bên này của tôi'”
“Chẳng lẽ cô không quan tâm tụi nhỏ một chút nào sao?”
Cô thực sự không đến biệt thự Minh Uyển sao? Bọn trẻ rất nhớ cô.Ngài Hải Minh không có thinh thần nhẫn nại đối với bọn trẻ, mấy đứa nhỏ mỗi ngày đều khóc không ngủ, còn bị ngài Hải Minh phạt đứng.Cô thấy…”Quản gia Bảo Điển còn chưa nói xong, lại nghe tiếng Đào Anh Thy bị chọc cười bên kia.
“Không phải không quan tâm, quan trọng là…có lòng nhưng không có cách.Tôi đi tìm Tư Hải Minh thì anh ta cũng không để ý tôi, vẫn nên đợi sau này mới nói tiếp đi.Không có gì nữa thì tôi cúp máy đây…
“Chờ một chút! Cô có thể gọi điện thoại cho ngài Hải Minh, nói không chừng lúc này ngài ấy sẽ nghe” Quản gia Bào Điển nói.
Đào Anh Thy liếc nhìn về phía Tư Viễn Hằng bên kia, nói: “Sau này hãy nói đi, chỉ vậy thôi.” Sau đó cô trực tiếp cúp điện thoại.
Quản gia Bào Điển như đi trong mơ.Chuyện này hoàn toàn khác so với trong suy nghĩ của ông ta
“Ai vậy?” Tư Viễn Hằng khẽ hỏi.
Đào Anh Thy nhìn anh ta: “Quản gia Bào Điển ”
“Là ông ta? Có chuyện gì sao?” Sắc mặt Tư Viễn Hằng lập tức thay đổi.