“Anh có thể giúp tôi à?” Đào Anh Thy tỏ vẻ không tin, người này là cánh tay phải của Tư Hải Minh. Còn đòi giúp cô cơ đấy? Không điều tra cô sau lưng cô là cô đã cảm ơn cả nhà anh ta rồi! “Không cần đâu.”
Cô nói xong thì quay người rời đi, nhưng chưa đi được hai bước lại quay người nhìn về phía Chương Vī và hỏi: “Anh có thấy lúc nãy Tư Hải Minh có hơi lạ ở đâu không?”
“Tóc hơi loạn.”
“À, không có chuyện gì nữa rồi.” Đào Anh Thy quay người rời đi.
“Cô muốn hỏi tôi rằng anh Minh có bị thương hay không ư, nếu đã quan tâm như thể thì tại sao không hỏi trực tiếp?” Chương Vĩ nói.
vietwriter.vn
Đào Anh Thy sững sờ, một hai giây sau cô quay người lại nhìn anh ta rồi hỏi: “Vì sao không tới hỏi trực tiếp ư? Tôi quan tâm anh ta chỉ vì anh ta là ba của sáu đứa trẻ.”
“Cô biết tôi nói quan tâm là chỉ điều gì không?”
Đào Anh Thy im lặng rồi nói: “Không có gì cả.” Cô nói xong rồi quay người rời đi.
Cô đang quan tâm ư? Quan tâm ba thay sáu đứa trẻ thì có gì là không đúng chứ? Chẳng lẽ lại để anh ta dẫn theo một đống vết thương xuất hiện trước mặt sáu đứa trẻ ư?
Cho dù như thế nhưng cô vẫn cảm thấy sự quan tâm của mình rẻ rúng tới cỡ nào.
Đào Anh Thy không liên hệ với Tư Viễn Hằng để hỏi thăm tình trạng của anh ta như thế nào. Có Tần Diễm My ở đó thì cô chẳng cần quan tâm gì nhiều.
Cô vẫn không biết được rằng vì ai mà mọi chuyện lại đến bước đường này. Tư Viễn Hằng? Cô ư? Hay là Tư Hải Minh? Có lẽ là tất cả mọi người.
Muốn giữ không thể giữ, muốn chạy thì chạy không được. Đúng là rất mê mang.
Lúc Tư Hải Minh tới tìm người thì Đào Anh Thy đang ngồi trong thang lầu, không biết là đang nghĩ cái gi.
Đào Anh Thy nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình, bầu không khí như cô đọng lại, sự không yên bao trùm lên người cô.
Cô không động đậy gì mà hỏi: “Tôi có thể đi được chưa?” “Ăn cơm.”
Đào Anh Thy do dự một chút rồi đứng dậy đi tới trước mặt Tư Hải Minh. Anh cao gầy, đã thay đồ rồi, ngay cả kiểu tóc cũng đã được chỉnh đốn lại.
Đúng lúc cô đang ngẩn người thì Tư Hải Minh đưa tay phải ra, lòng bàn tay của anh hướng lên trên.
Ánh mắt của cô hơi run rồi rơi vào lòng bàn tay của Tư Hải Minh. Đường sinh mệnh và sự nghiệp rất rõ ràng, nhưng đường tình yêu lại rất mờ hồ.
Đào Anh Thy không tin những thứ này nhưng lúc nhìn thấy thì vẫn không tránh khỏi xúc động. Tư Hải Minh đưa tay ra, trong sự kiên trì mang theo chút ép buộc, cô cũng chẳng còn chỗ trống mà lùi lại nữa rồi.
Sau khi do dự một lúc thì cô cũng đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh. “Tay khác.” Tư Hải Minh nói với giọng trầm khàn.
Đào Anh Thy hiểu, tay mà anh muốn là tay mà Tư Viễn Hằng đã nắm lúc ở đài truyền hình.
Người này đúng là…
Cô chẳng thèm để ý tới mà nhấc chân lên định đi lướt qua người Tư Hải Minh. Nhưng đột nhiên lại bị anh siết hồng rồi đẩy vào vách tường màu trắng! Giữa hai người kín không một kẽ hở.
Đào Anh Thy có chút không vui: “Làm gì thế?” “Không vui à?” “Anh rất quái lạ!”
Tư Hải Minh cầm bàn tay của cô rồi siết chặt, đôi mắt đen láy mang theo sự xâm lược nhìn chằm chằm vào cô: “Có vấn đề gì à?”
Hơi thở nóng ấm phả vào mặt vào môi Đào Anh Thy, khiến cho cô có chút không được tự nhiên, nhưng lại không thể tránh khỏi: “Anh… anh thả tôi ra! Không phải nói là đi ăn cơm à.”
“Tôi muốn ăn em hơn.”
“Anh…” Hơi thở của Đào Anh Thy đột nhiên trở nên gấp gáp, cô nhìn chằm chằm Tư Hải Minh. “Nếu đã không có khả năng ở bên Tư Viễn Hằng thì sao không ở lại bên cạnh tôi?”
Tư Hải Minh dán vào đôi môi mềm mại của cô rồi nói với giọng khàn khàn: “Tôi sẽ đối xử tốt với em, chỉ đối xử tốt với một mình em.”
Lời nói này chẳng hề khiến cho Đào Anh Thy cảm động mà chỉ có đau lòng.
Cô cũng từng chờ mong như thể, nhưng sau khi nghe được những lời thật lòng” của Tư Hải Minh thì trái tim của cô đã nát. Đào Anh Thy cảm thấy mình thật ngây thơ, đã là mẹ của sáu đứa bé rồi mà còn mơ mộng hão huyền.