Thật giống như là gặp phải chuyện khẩn cấp gì đó mà vội vàng chạy tới vậy.
Cô nhìn về phía Tư Hải Minh, phác họa đường cong sườn mặt góc cạnh lạnh lùng rõ ràng của anh, bất động thanh sắc, sâu không lường được, không nhìn ra anh có bất kỳ cảm xúc nho nhỏ nào.
Nhưng nội tâm của Đào Anh Thy bắt đầu trở nên bất an.
Có lẽ Tư Hải Minh ngồi ở phòng giám sát, không phải là vì xem sáu đứa bé, mà là, Võ Ái Nhi.
vietwriter.vn
Là giống như cô nghĩ vậy sao?
Ngược lại lúc này cô lại không hy vọng sự xuất hiện của Võ Ái Nhi.
Vài phút sau đó, bên ngoài vang lên giọng nói không vui vẻ của Võ Ái Nhi: “Sao lại không cho tôi vào? Tôi biết anh Hải Minh ở bên trong”
Thân thế Tư Hải Minh dựa vào ghế rồi xoay lại, anh nhìn Đào Anh Thy, lười biếng mà dựa người trên ghế, động tác tay vuốt ve cảm làm cho nội tâm người ta tự dưng căng thẳng.
“Cô nói xem có phải là Võ Ái Nhi đi thắng tới chỗ tôi hay không?” Lời nói Tư Hải Minh, nghe ra là câu nghỉ vấn, trên thực tế, lại tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Đào Anh Thy nhìn về phía màn hình giám sát, cô nói: “Chắc là vậy, lúc cô ta vội vàng đi vào cửa thật giống như chạy thẳng tới cái gì đó, bây giờ xem ra, là chạy về phía anh Hải Minh”
“Ai nói cho cô ta biết hành tung của tôi?” Tâm mát sắc bén của Tư Hải Minh chạm phái đôi mắt của Đào Anh Thy, giống như muốn xuyên thấu linh hồn cô vậy.
“Sao mà tôi biết được chứ?”
Đào Ái Thy giật mình nhìn anh: “Anh Hải Minh sẽ không cảm thấy là người nói hành tung của anh cho cô ta biết là tôi đó chứ? Quan hệ của tôi và Võ Ái Nhi ác liệt thế nào tất cả mọi người đều biết mà. Anh hoài nghi đì quét dọn vệ sinh thì cũng không nên hoài nghi đến trên đầu tôi chứ?”
Ánh mắt thâm trầm khó lường của Tư Hải Minh nhìn chằm chăm Đào Anh Thy, giống như là dã thú nhìn chằm chằm con mồi, lập tức uy hiếp mà lên tiếng: “Vào đi.”
Võ Ái Nhi ở bên ngoài đẩy cửa tiến vào, lúc nhìn đến Đào Anh Thy thì chí liếc mắt đảo qua một cái mà thôi, rồi liền nở nụ cười nhìn về phía Tư Hải Minh: “Anh Hải Minh, sao anh lại ở đài truyền hình chứ? Em cũng vừa khéo đến đài truyền hình, sau đó chợt nghe nói anh ở đây, không nghĩ tới là trùng hợp như vậy.”
Trăm ngàn chỗ hở.
Mặt Đào Anh Thy không đổi sắc, nội tâm hầu như là không luyến tiếc gì nữa.
Trong màn hình giám sát thấy rõ ràng là cô ta đã chạy thẳng tới, còn trùng hợp nữa? Nhìn thấy cô xuất hiện ở đây, ngay cả một chút vẻ mặt ngoài ý muốn cũng đều không cớ?
“Cô đi xuống dưới đợi đi” Tư Hải Minh cũng không có vạch trần, anh chỉ nói một câu như thể.
Võ Ái Nhi sửng sốt, lập tức hiểu ra.Không nghĩ tới mình được coi trọng rồi. Cuối cùng thì sự kiên trì không ngừng của cô †a cũng nhìn thấy ánh rạng đông rồi.”Được, vậy bây giờ em xuống dưới tầng một đợi anh nha” Võ Ái Nhi vui vẻ mà xoay người rời đi.
Trong phòng giám sát lại trở lại không gian của hai người Đào Anh Thy và Tư Hải Minh rồi.
Người càng ít, ngược lại thì không khí lại cảng trở nên mỏng manh hơn.
Suy nghĩ trong đầu của Đào Anh Thy chuyển động, Tư Hải Minh kêu Võ Ái Nhi đi vào đã nói một câu như vậy, sau đó bảo Võ Ái Nhí chờ, chẳng lẽ là do cô ta không tiện ở lại đây?
Cô nâng mắt lên, nhìn vào ánh mắt u ám đang nhìn chằm chằm chấm cổ của anh, ngực Đào Anh Thy căng thẳng, cô ổn định chính mình rồi nói: “Tôi có thể đi ra ngoài mà, anh không cần phải kêu cô ta xuống dưới đợi đâu”
Tư Hải Minh buông chân dài xuống, anh đứng đậy.
Động tác đơn giản liền làm cho tim Đào Anh Thy đập càng nhanh hơn, ý niệm muốn chạy trốn trong đầu quá mức mãnh liệt lại khiến cho chân cô dường như trở nên cứng đờ.Tư Hải Minh đi tới gần Đào Anh Thy, thân hình cao lớn bao phủ lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, ngón tay thô ráp của anh nắm lấy căm của cô, hơi nhấc lên, cô bị bảt phải đối mặt với cặp con ngươi đen nhánh ưng duệ kia:
“Không tò mò về người mật báo sao? Hử?”
“Tôi không tò mò.”
Mặt Tư Hải Minh áp sát tới gần mặt cô, môi mỏng dán vào vành tai nhạy cảm của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Tôi tò mò.”
Nói xong, anh buông Đào Anh Thy ra, đi lướt qua cô rồi ra ngoài.
Đào Anh Thy nâng mắt lên, tâm mắt dừng trên màn hình giám sát, bên trên ghi lại thân ảnh màu đen của Tư Hải Minh, còn có vệ sĩ đi theo phía sau anh, khiến cho người khác cảm thấy kinh sợ.Cho dù là cách một màn hình, nhưng cũng đều khiến của lòng cô sinh ra kiêng kị.
Cô lo rằng Võ Ái Nhi sẽ nói gì đó với Tư Hải Minh, không phải Võ Ái Nhi quá ngốc, mà là Tư Hải Minh quá thông minh.