Chờ Tư Lệnh Sơn vừa đi, những phóng viên kia cũng đuổi đi.
Liêu Ninh về phòng, bắt đầu tra tin tức trên mạng.
Xem xong, bà ta bị dọa đến ngã ngồi xuống ghế. Trên mạng còn bóc ra chuyện kết hôn trước kia của bà ta.
Náo thành dạng này, tất cả mọi người đều biết rồi?
Đây là muốn hủy hoại bà tai Liêu Ninh tức giận gọi điện cho Tư Triều Vũ, nhưng đối phương không nghe máy.
Nhất định là lúc này còn đang ngủ!
Bà ta tức đến nỗi đập điện thoại, bốp một tiếng, màn hình điện thoại cũng nứt ra.
vietwriter.vn
Nhưng vẫn không thể nguôi giận.
Cũng may Tư Lệnh Sơn tin tưởng bà ta.
Đúng vậy, chỉ cần Tư Lệnh Sơn tin tưởng, bà ta cũng không cần sợ.
Liêu Ninh nghĩ tới gì đó, lại cầm điện thoại di động lên, tìm tới người phụ trách của một đài truyền thông, yêu cầu nhất định phải xóa bỏ tin tức, nếu không sẽ tố cáo bọn họ tội phỉ báng.
Thế nào mà đối phương cũng là cọng rơm cứng, không để bà ta vào mắt, trực tiếp cúp điện thoại.
Liêu Ninh tức đến nỗi đi tới đi lui trong phòng.
Bà ta cũng không thể dùng tiên làm dịu được.
Đến lúc đó bị người ta nắm thóp, nói bà ta có tật giật mình, bị Tư Lệnh Sơn biết được, càng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tôi!
Đào Anh Thy tỉnh lại lúc chín giờ.
Trước kia cô ngủ rất ngon, bây giờ một đêm có thể tỉnh lại nhiều lần.
Luôn luôn mơ thấy ác mộng, tỉnh lại thì không nhớ rõ được.
Ngủ không được, bụng có hơi đói, liên đứng dậy đi xuống giường.
Vừa mở cửa phòng ra ngoài, liền bị bóng người ngồi im trên ghế sô pha làm giật mình.
Đại khái cũng hiểu được nguyên nhân anh xuất hiện ở đây.
Đào Anh Thy lặng lẽ quay người đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, cô tới ngôi trước bàn trà, tự rót cho mình một cốc nước, chắc là cô nên đổi lại khóa, đỡ cho Tư Hải Minh lại đột ngột đi vào thế này.
Tư Hải Minh nhìn cô chằm chằm, không chớp mắt, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu lòng cô.
“Anh tới tìm tôi vì chuyện trên mạng à?” Đào Anh Thy không tránh né, trực tiếp hỏi.
Bởi vì không cần thiết.
Dù sao Tư Hải Minh muốn tra ra cô thì dễ như trở bàn tay!
“Tôi phát hiện ra bí mật trong ngăn kéo ở phòng làm việc của anh, chắc anh không phải vì chuyện này mới tới đúng không? Đúng vậy, nào có con gái ruột này lại đối phó với mẹ mình như vậy?
Bản giám định thân phận mà anh nhìn thấy là do tôi làm giả.”
Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh, dường như đang phán đoán tâm tư của anh, lại dường như đang đối mặt với anh: “Anh xem, nếu như tôi thật sự muốn gả cho anh, muốn anh yêu tôi thì tôi đã sớm nói cho anh biết. Cho nên ngài Hải Minh, anh yên tâm, người khác không biết nghĩ sao chứ tôi tuyệt đối không muốn trèo cao làm người phụ nữ của anh”
Hô hấp của Tư Hải Minh trở nên nặng nề, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm cô, trái tim lại như bị dao dâm, chỉ có thể ngầm chịu đựng đến nỗi cả người cứng đờ.
“Có điều sâu khi tôi biết, anh cũng không quan trọng việc tôi có phải là con gái của bà ta hay không, cho nên hẳn sẽ không tức giận việc tôi giấu diếm, đúng không?” Đào Anh Thy hỏi.
Giọng nói đè nén khàn khàn của anh vang lên: “Đúng vậy.”
Đào Anh Thy gật đầu, nghiêng mặt sang một bên, không biết đang nhìn cái gì.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng.
“Đúng rồi… Đào Anh Thy phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Có thể bỏ camera giám sát không, để thứ này trong nhà, thật sự không được tự nhiên”
Nói xong, cô đứng dậy đi tìm camera giám sát.
Nhìn đồ vật xung quanh nhà, chuẩn bị lật bức tranh trên vách tường thì bị một lực mạnh mẽ lao tới, lưng đập mạnh vào vách tường.
“A, Ưm…’ Đào Anh Thy kêu lên sợ hãi.
Khuôn mặt nhỏ bị Tư Hải Minh dùng một tay bóp lấy, ép ngẩng mặt lên, bóng đen bao trùm lên mặt cô, môi mỏng gần trong gang tấc: “Em cho rằng nói vậy, tôi sẽ thả em sao? Nhớ kỹ cho tôi, cho dù em làm gì nói gì, đều chỉ có thể là của một mình tôi, mặc kệ là cơ thể hay là trái tim”