Đào Anh Thy từ sáng đến trưa vẫn luôn bận bịu công việc, dường như là chuyện của Đào Hải Trạch bên kia không hề liên quan gì đến cô vậy.
Ngay cả điện thoại di động cũng để trên bàn làm việc, cố ý không nghe.
Mà buổi chiều sau khi cô quay về phòng làm việc, Lâm Anh đi qua nói: ‘MC Đào, có người tìm cô”
“Ai vậy?”
“Một người đàn ông”
Dù thế nào thì Đào Anh Thy cũng không ngờ tới người đàn ông này lại là Đào Hải Trạch, ngồi trong phòng tiếp khách, gương mặt bệnh tật, sức khỏe hình như vẫn chưa hồi phục lại Nôn nóng đến mức giường bệnh bén lửa luôn à?
vietwriter.vn
“Sao ông lại xuất viện rồi?” Đào Anh Thy hỏi: “Đã khỏe lại chưa?”
“Bây giờ con gọi điện thoại cho Tư Hải Minh, tiếp tục hợp tác.
Đào Anh Thy bị mệnh lệnh của ông ta làm cho ngẩn ra một chút, lập tức bật cười: “Sợ là khiến ông phải thất vọng rồi, tôi không có bản lĩnh này”
“Vậy nên con bây giờ là thấy chết mà không thể cứu sao?” Ánh mắt Đào Hải Trạch trở nên dữ tợn.
Đào Anh Thy nói: “Ngay từ đầu tôi đã nói với ông rồi, dã tâm và rủi ro tỷ lệ thuận với nhau, Tư Hải Minh không muốn hợp tác thì ai có thể điều khiển được anh ta?”
“Sao nào, cậu ta ngủ với con chán rồi, hết tác dụng rồi” Lời nói không sạch sẽ từ miệng Đào Hải Trạch buột miệng nói ra.
Mặt Đào Anh Thy cạn lời: “Đúng vậy, anh ta để ý người khác rồi.”
“Ba không có kiên nhẫn ở đây tranh luận với con, ba hỏi con một lần nữa, có thể giúp một tay hay không?” Thái độ của Đào Hải Trạch gay gắt.
Đào Anh Thy chưa từng thấy ai đi cầu xin người khác kiểu này: “Không thể”
“Con thật sự muốn ba ra nông nỗi như vậy sao? Bây giờ chuyện hợp tác giữa công ty và tập đoàn Vương Tân ngâm nước, còn liên quan đến nhiều việc làm ăn khác của công ty, bây giờ công ty cũng không làm ăn được nữa.”
Hơn nữa không chỉ có những chuyện này!
Một khi bồi thường thì tài chính của bản thân sẽ dính với tài sản của công ty thì coi như xong, lần trước nợ ngân hàng vẫn chưa trả đâu.
Đào Anh Thy nghĩ, vậy mới hợp ý tôi đó, lập tức ngây thơ hỏi: “Không phải còn có tổng công ty sao?”
Đào Hải Trạch bị lời của cô làm cho nổi giận đến da mặt run lên, đến gần Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy nhìn ông ta bằng ánh mắt đề phòng, cũng không đến mức Đào Hải Trạch sẽ không có đầu óc như Xa Huệ Anh, ra tay với cô đấy chứ.
Cả người không nhúc nhích, hơi căng thẳng.
“Con tự suy nghĩ lại chút đi” Đào Hải Trạch để lại một câu đe dọa như vậy rồi rời đi.
Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là giây phút mà Đào Hải Trạch đến gân thì lịch sử bi đát sẽ lặp lại chứ.
Đào Anh Thy bình tĩnh phân tích, không cảm thấy là Đào Hải Trạch sẽ ra tay với cô, dù Sao bây ng ta vân chưa đi tới đường cùng, người chỉ cần có một chút hy vọng sống thì sẽ không muốn chết.
Sau lưng cô còn có Tư Hải Minh, xử lý không tốt thì Tư Hải Minh chỉ cần nửa phút là có thể làm cho ông ta biến mất.
Đào Hải Trạch không có ngu đến mức đó.
Chỉ là con người đang lúc mất đi lý trí thì không biết sẽ làm ra chuyện gì, không phải cứ phân tích là có thể nghĩ đến được.
Đào Hải Trạch quay lại công ty thì mặt cứ như là chó nhà có tang vậy, đối mặt với ai cũng giữ vẻ mặt như vậy.
Nhất là hai chị em Đào Sơ Tâm.
Trong phòng làm việc, vẻ mặt Đào Hải Hùng lạnh lùng nhìn Đào Hải Trạch giống như là đang nhìn một kẻ thù vậy.
Đào Sơ Tâm vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang: “Bây giờ phải làm sao? Ba định chuẩn bị xoay chuyển tình hình như thế nào? Bận rộn lâu như vậy, kết quả là lại bận lo một trò hề sao?”
“Bên phía Đào Anh Thy…” Đào Hải Trạch đang chuẩn bị nói thì bị Đào Hải Hùng ngắt lời.
“Không phải là vì tôi đánh ông nên ông định bắt tay với Đào Anh Thy tính sổ cả nhà họ Xa đấy chứ?”
Đào Hải Trạch vội vàng giải thích: “Sao lại như vậy được chứ? Ba và các con mới là nào ba tự tính sổ bản thân người một nhà, sao? Hơn nữa nếu ba muốn tính sổ các con thì cần gì phải quanh co như vậy? Đừng quên là mảnh đất Tây Nam kia trước sau gì đều là ba nắm quyền, nắm trong phòng bệnh còn phải nghĩ đến lợi ích của công ty, như vậy mà là tính sổ nhà họ Xa sao?”