“Mẹ có biết bác sĩ riêng của mẹ Tư Hải Minh, Hạ Khiết Mai không? Con nghĩ những gì cô ấy nói chắc cũng đáng tin nhỉ?”
“Đó… đó là người của Tư Hải Minh, đương nhiên là cô ta sẽ nói dối con!” Liêu Ninh không chịu thừa nhận.
“Không thừa nhận cũng không sao, nhưng tại sao việc mẹ làm lại muốn con gánh? vì mẹ mà Tư Hải Minh hận con, tra tấn con, làm nhục con, khiến cho bệnh hen suyễn của con tái phát. Tất cả những điều này không có ý nghĩa gì với mẹ hết sao?” Đào Anh Thy mệt mỏi nhìn bà, đôi mắt mang theo hơi nước: “Mẹ còn nói cho ba số điện thoại và địa chỉ của con, có phải mẹ ghét con mà muốn con chết không!”
“Không phải, không phải!” Liêu Ninh khóc lóc tiến lên ôm lấy cô: “Thy à, thật sự không phải như thế. Đó là ba của con, ông ấy muốn tìm con, muốn nhận lại cón gái của con, vả lại suốt bao năm qua con cũng chỉ có một mình, phải cần có tình thấp chứ, mẹ chỉ muốn bù đắp cho con…” %3D
Đào Anh Thy buồn bã nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
vietwriter.vn
Bù đắp tình cảm gia đình?
Đúng là hài hước!
“Mẹ, từ khi bà nội mất, tình thương của cha mẹ… đã không còn nữa rồi, con bây giờ… chỉ còn có khủng hoảng.” Liêu Ninh mạnh mẽ đẩy cô ra: “Cho nên, con muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ?”
“Nói đoạn tuyệt thì nghiêm trọng quá, chính mẹ là người bỏ rơi con trước.”
“Hừ, con muốn cắt đứt quan hệ đúng không? Mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày mới sinh được ra con, đưa mẹ 15 nghìn tỷ, từ nay về sau mẹ sẽ không là mẹ của con nữa” Liêu Ninh lau nước mắt không giấu diếm, dù sao bà ta cũng biết được năm đó mình đã làm gì. .
Lời nói như vậy khiến Đào Anh Thy đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.
“Không phải con muốn cắt đứt quan hệ với mẹ sao? Mẹ đã cho con sinh mệnh, yêu cầu con 15 nghìn tỷ không hề nhiều đúng không?”
Đôi mắt ngấn lệ, Đào Anh Thy chợt mỉm cười, giọng nói run run: “Hóa ra… con đáng tiền như vậy sao? Khiến mẹ thất vọng rồi, cả đời con bán mạng kiếm tiền cũng không có nhiều như thế… ” %3D
“Con không có, Tư Hải Minh có. Số tiền ít ỏi này chỉ như cây me rụng lá với cậu ta thôi.” Liêu Ninh tàn nhẫn nói.
Khuôn mặt gắt gỏng chỉ có tiền ở trong mắt của mẹ mình khiến Đào Anh Thy tức ngực đến không thể thở được.
Thì ra đây là bộ mặt thật của bà ta.
“Tôi cho!”
Ngay khi nỗi đau trong lòng Đào Anh Thy đã vơi phần nào, một giọng nói trầm thấp đầy tính uy hiếp vang lên phía sau khiến người ta căng thẳng.
Đào Anh Thy quay mặt lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt, toàn thân lạnh như băng vĩnh cửu, trông đáng sợ vô cùng.
Người đàn ông này vừa nói gì?
Anh ta sẽ làm gì?
Hay là do cô quá đau lòng nên sinh ra ảo giác? Quá sức khiếp sợ khiến cho nước mắt như nghẹn lại.
Liêu Ninh sợ Tư Hải Minh, rụt rè thu mình lại.
Bà ta không ngờ Tư Hải Minh lại ở đây! Dù vậy cũng không quên tạo cho mình sự tự tin, dù sao thì sức cám dỗ của đồng tiền cũng rất lớn: “Cậu… thật hả? Chỉ cần cậu đưa tôi 15 nghìn tỷ, tôi sẽ bán nó cho cậu. Từ nay nó sống hay chết đều không phải là việc của tôi, tôi sẽ không bao giờ quấy rầy nó nữa. ”
Tư Hải Minh lấy điện thoại di động ra gọi cho Chương Vĩ: “Chuyển 15 nghìn tỷ vào tài khoản của Liêu Ninh ngay bây giờ.”
Dặn dò xong liền xoay người kéo Đào Anh Thy rời khỏi phòng.
Toàn thân Đào Anh Thy như một cỗ máy, thậm chí não cũng rỉ sét, bị Tư Hải Minh kéo mới bước đi được.
Vừa ra khỏi nhà, Đào Anh Thy đã phản ứng lại, hất tay Tư Hải Minh ra: “Tôi là người lớn, tôi có trách nhiệm với cuộc đời của tôi. Không ai có thể bán tôi hết!”
Đào Anh Thy mất kiểm soát hét lên.
Nhưng sau khi hét xong, cô nghe thấy tiếng chuông tin nhắn điện thoại của Liêu Ninh.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh sâu thẳm: “Tiền vào tài khoản rồi.”
“Không… không…” Thân thể Đào Anh Thy mềm nhũn ra, Tư Hải Minh vươn tay ra đỡ, ôm cô vào lòng rồi xoay người rời đi.