Edit By Trà Nữ Lê
Ba năm trở về trước cô công chúa nhà họ Đế chưa từng xuất hiện, tất cả đều là lời đồn
Cô cũng đã từng ao ước mình là vị công chúa kia…
Cho nên trước đó công chúa nhà họ Đế là không tồn tại, sau này mới tìm thấy Đào Anh Thy?
Rồi mới rơi vào trạng thái mất trí nhớ…
Tư Hải Minh đến đón Đế Anh Bảo, nhắc đến con nhưng vẻ mặt và lời nói không có chút ngại ngùng
vietwriter.vn
Nếu như Đế Anh Thy chính là Đào Anh Thy, Tư Hải Minh coi trọng Đào Anh Thy vậy thì cũng không có gì là lạ…
“Yên tâm, chỉ cần tôi tìm được việc làm tôi nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt của cô ấy nữa, cô cũng không cần đến cảnh cáo tôi” Phương Như khi nói rất có khí chất
“Cô cũng chẳng phải là thích ngài Hải Minh sao? À mà cũng đúng, dù sao cô cũng nên quên ngài ấy đi, cho dù công việc hay ngài ấy cô đều không có hy vọng” Kiều Như An không khỏi châm chọc
“Cô có ý gì?” Phương Như nhìn cô
“Không có ý gì, tôi đến đây chính là để cảnh cáo cô, nếu không có việc gì thì tốt nhất không nên tới gần Đế tiểu thư, dù cô không tìm được việc làm thì cũng không nên xuất hiện. Tìm công việc tốt ở công ty lớn không được thì tìm những công việc thấp tí như phục vụ, công nhân vệ sinh cũng rất tốt! Công việc không phân chia thấp hèn miễn là cô làm tốt” Kiều Như An nói
Phương Như hoảng hốt, tiến lên vội chụp cánh tay của cô “ý của cô là tôi vẫn phải làm những công việc hạ đẳng? tại sao? Đào Anh Thy không phải nói là sẽ nói chuyện với Tư Hải Minh sao? Không lẻ là nói dối tôi?”
Kiều Như An khinh bỉ hất tay cô ta ra “Cô cũng chỉ là một người không có nghĩa gì thì tại sao lại để tâm đến cô? Tôi khuyên cô nên thành thật một chút, ở đâu thì hãy về lại nơi đó! Nếu đi tìm Anh Thy gây phiền phúc tôi sẽ không khách khí với cô đâu!”
Nói xong liền rời đi
Phương Như thất thần ngồi xuống mép giường ôm mặt khóc nức nở, cô đã bị buộc đến đường cùng, cô đến cuối cùng đã làm gì sai?
Bao năm vất vả học tập không bằng một câu của một người có quyền thế như Tư Hải Minh, ném cô xuống địa ngục dễ như trở bàn tay, không thể nào ngốc đầu lên được
Lúc này, cô thật sự rất hy vọng gặp được người đưa cho mình mảnh giấy, nói cho cô biết giờ cô phải làm sao
Nếu có nói cho Đào Anh Thy biết hết tất cả mọi việc cô vẫn không có đường đi
Phương Như ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy hận thù. Tốt, nếu như cô đã không cho tôi con đường sống thì cô cũng đừng mơ mình sẽ sống tốt
Thế giới này không phải để cho các người muốn đến làm gì ta thì làm!
“Mẹ ơi, Bảo Hân muốn vẽ cái đồng hồ cho mẹ!” Bảo Hân giơ cây bút lên
“Anh cũng muốn vẽ cho mẹ!” Bảo Nam tranh phần
“Con cũng muốn vẽ!” Bảo An chen vào
Ăn xong bữa tối thì cả nhà đều tập trung ở đại sảnh chơi. Sáu đứa bé ngồi quỳ trên thảm, hướng thân người đến bàn trà, trước mặt bày sách vở chính là bài tập về nhà, Bảo Hân chợt có ý tưởng hay
Thế là những đứa trẻ khác liền cao hứng muốn vẽ
Nếu như đồng ý hết thì có nghĩa có sáu cái đồng hồ trên tay sao? cộng thêm Tư Hải Minh nữa cũng không đủ cho bọn trẻ vẽ
Đế Anh Thy cũng không có nghĩ nhiều, con đòi vẽ nên cô liền đưa tay ra cho con vẽ
Tay vừa để trên bàn trà, một cánh tay to lớn đưa đến bao trùm lấy bàn tay của nàng, chế trụ năm ngón tay, nắm chặt, cầm xuống bàn trà “Khi dễ anh sao? Hả?”
Đế Anh Thy vô tội nhìn anh, tại sao lại khi dễ anh chứ? Chỉ là vẽ đồng hồ thôi mà, có quá phận sao? Thế sao trong mắt của anh lại thành bị bắt nạt rồi? Một bên là con ruột, một bên là bạn gái, con của mình sẽ quan trọng hơn chứ? Theo lẽ thường thì đều như vậy…
“Vẽ Ba” Tư Hải Minh đem một cái tay khác đưa tới
Được sự cho phép của Ba sáu đứa trẻ vô cùng hào hứng
Bảo Nam xông lên trước, cầm lấy bút liền suy nghĩ, Tư Hải Minh tránh đi “Bảo Hân vẽ”
“Aaaaa, con bắt lấy trước mà!” Bảo Nam không phục nên dữ dằn la hét
“Là do Bảo Hân nghĩ ra được nên Bảo Hân phải vẽ” Tư Hải Minh nói lý lẽ
Nên những đứa trẻ khác liền im lặng, vì đúng là do Bảo Hân nghĩ ra trước mà