Nhưng mà lúc đó cô vẫn chưa quen Tư Viễn Hằng mà.
Cô quen Tư Viễn Hằng ở nước ngoài…
“Vậy nên mọi chuyện đều là sự sắp xếp của anh? Sắp xếp cho chúng ta gặp mặt? Sau đó trở thành người yêu của tôi?”
“Lúc đó bà nội em mất, em đau lòng như vậy anh rất xót, lúc nghĩ đến cách đó, có thể rời xa nơi đau lòng này, cũng may là anh đã thành công: Tư Viễn Hãng không hề phủ nhận những chuyện mình đã làm Lại làm cho Đào Anh Thy vô cùng kinh ngạc.
Lúc yêu đương ở bên cạnh nhau, Tư Viễn Hằng cũng chưa từng tiết lộ nửa câu mà.
“Ban đầu không muốn nói, anh cũng không muốn lừa dối em, chỉ cần em hỏi thì anh sẽ thành thật nói cho em biết, dù là bất cứ chuyện gì” Sắc mặt tái nhợt của Tư Viễn Hãng.
hoàn toàn không ảnh hưởng đến ánh mắt dịu dàng.
vietwriter.vn
Đào Anh Thy muốn hỏi một số câu chẳng hạn như tại sao lại đến cửa hàng đồ ngọt, tại sao phải kéo cô vào nhà vệ sinh nam, tại sao Đào Hải Hùng lại ở nhà vệ sinh nam.
Bây giờ không cần phải hỏi nữa.
Tư Viễn Hằng sẽ dùng thủ đoạn nhỏ để đạt được mục đích nhưng cũng không đến mức phải làm vậy đâu nhỉ!
Hơn nữa sự thẳng thắn của Tư Viễn Hằng đã làm cô không đỡ nổi, dường như cô mới là tên tiểu nhân đang đo lòng quân tử…
“Sao anh có thể chắc chắn tôi sẽ thích anh, trở thành bạn gái của anh?”
”Vì anh đẹp trai mà.”
“Xì..” Đào Anh Thy khinh thường.
Thật ra thì đúng là cô thích vẻ đẹp trai của Tư Viễn Hằng, dáng người rất cao, không chỉ biết ăn mặc mà còn dịu dàng…
“Lúc đó em quá ngốc, bị bán đi mà cũng không biết” Tư Viễn Hằng cười.
Đào Anh Thy nhìn anh ta, ngừng một chút, hỏi: “Anh sẽ bán tôi sao?”
“Không”
“Bây giờ cũng không sao?”
*Ừ, sẽ không. Sao anh có thể cam lòng?”
Tư Viễn Hằng nói: ‘Anh hy vọng em mãi mãi vui vẻ, là do anh không tốt…”
“Còn nói những chuyện này làm gì, đã qua hết rồi” Đào Anh Thy không muốn nhắc lại những chuyện trong quá khứ.
Ánh mắt Tư Viễn Hằng không khỏi u ám, lập tức nhắm mắt lại, chân mày nhíu lại, vẻ mặt càng thêm tái nhợt.
“Sao vậy?” Đào Anh Thy vội đứng lên hỏi.
“Không sao…”
*Có phải là vết thương lại đau không?” Đào Anh Thy hỏi.
*Em xem giúp anh xem có phải vết thương lại chảy máu không?” Tư Viễn Hãng nói.
“Tôi đi gọi bác sĩ”
“Nếu chảy máu thì hãng gọi bác sĩ”
Đào Anh Thy đành phải đi đến kéo áo trên bả vai của anh ta ra xem, không có vết máu, cổ áo rộng mở, nhìn thấy bên trong đầy băng gạc khiến Đào Anh Thy khiếp sợ.
Nếu như không phải là Tư Viễn Hằng mạng lớn, viên đạn chỉ lệch đi thêm một chút thì đã là vấn đề lớn rồi…
Lúc Đào Anh Thy đang ngẩn người, Tư Viễn Hãng lại nhìn cô.
Đào Anh Thy đang cúi người gần anh ta, tóc dài rũ xuống rơi vào xương quai xanh của anh ta, rất ngứa, rất muốn đưa tay lên chạm vào những sợi tóc của cô. Anh ta nhớ rất rõ cảm xúc mềm mại này…
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bỗng mở toang, rầm một tiếng, không hề có dấu hiệu báo trước.
Đào Anh Thy sợ đến mức cả người chấn động, lúc cô nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen với hơi thở mạnh mẽ thì đã ngẩn ra.
Ngay cả tay đang kéo áo Tư Viễn Hãng cũng quên rút lại.
Một giây sau cô đã cảm thấy cổ tay căng lên, cả người Đào Anh Thy bị lôi đi va vào lồng ngực rắn chắc của Tư Hải Minh…
“Ơ..” Đào Anh Thy cảm nhận được cơ thể căng cứng của Tư Hải Minh, cứ như là đang đồn nén.
Ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào ánh mắt cảnh cáo nham hiểm của anh, da đầu Đào Anh Thy căng lên.
Tư Viên Hằng dựa vào đầu giường lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này.
Đào Anh Thy cho rằng Tư Hải Minh đến sẽ làm gì đáng sợ với cô hoặc là Tư Viễn Hằng.