“Giúp tôi? Nếu tin đồn về nội bộ Tập đoàn Vương Tân là sự thật, Tư Hải Minh và nhà họ Tư đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì càng không liên quan đến bà rồi nhỉ?” Đào Anh Thy không khách sáo nói.
Vẻ mặt của Liêu Ninh hơi khó coi, bởi vì Đào Anh Thy nói không hề sai.
“Tôi không quan tâm trước kia vì sao bà lại gả đến nhà họ Tư, tôi chỉ có một yêu cầu, như vừa nãy đã nói, chúng ta xem như không quen biết.”
“Tiểu Thy, mẹ biết con hận mẹ, nhưng mẹ không trách con, bởi vì con là con của mẹ, là cục thịt từ trên người mẹ cắt xuống”
Đào Anh Thy nhìn cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng. Bây giờ nói thì hay lắm, nhưng lúc đầu thì sao?: “Bà nghĩ nhiều rồi, tôi không hận bà”
Chỉ là khi đã thất vọng, thì sẽ không chờ đợi thêm bất cứ cái gì nữa mà thôi…
vietwriter.vn
“Không nói cái này nữa, con mua sữa bột làm gì?” Liêu Ninh cố gắng xoa dịu bầu không khí.
“Tôi uống.” Đào Anh Thy đứng lên: “Tôi đã nói rõ ràng rồi, không còn việc gì nữa thì tôi đi đây” Rồi rời đi một cách dứt khoát.
Cho dù Liêu Ninh có như thế nào, cô cũng không quan tâm.
Lý do mua sữa bột sao có thể nói cho bà ta? Sẽ không một ai biết được điều này.
Đứa trẻ cô sinh ra sẽ không liên quan đến bất cứ ai cả! Con cô là của một mình cô.
Liêu Ninh lại xuất hiện trong cuộc sống của Đào Anh Thy một lần nữa là điều mà cô không lường trước được.
Vì thế mà công việc cũng bị ảnh hưởng đôi chút.
Buổi chiều, trong phòng họp, bầu không khí dè dặt mà nghiêm túc, không khác gì lúc bình thường, Tư Hải Minh ngồi trên vị trí cao nhất, uy nghiêm vô cùng, còn cấp cao của công ty thì ngồi sát dưới anh.
Bây giờ, quan hệ của cô và Tư Hải Minh đã rắc rối hơn, không chỉ là cấp trên hay có cùng dòng máu với con của cô, bây giờ nếu so sánh lại, cô và Liêu Ninh giống như là cùng một phe.
Tư Hải Minh ghét em trai cô như thế, nếu anh biết quan hệ của cô và Liêu Ninh, vậy tình hình chắc chắn sẽ tồi tệ hơn.Nếu vậy sao cô còn có thể tiếp tục làm ở tập đoàn Vương Tân? Không thể làm ở nơi này cũng chẳng sao, cô chỉ sợ kết cục của mình sẽ không ổn lắm. Đến lúc đó lại bắt cô sinh thêm sáu đứa nhỏ, Đào Anh Thy cảm thấy nếu cô chết thì chắc chính cô cũng chẳng biết vì sao mình lại chết, tự nhảy vào hố, hố thì càng ngày càng sâu…
“Đào Anh Thy!” Một giọng nói gâm lên.
Đào Anh Thy vừa trở lại bình thường thì nhìn thấy mọi người trong phòng đều đang nhìn cô, trong đó có cả Tư Hải Minh. Bỗng chốc, cô trở thành mục tiêu của tất cả mọi người.
Chương Vĩ nói: “Mở máy chiếu”
“Vâng!” Đào Anh Thy vội vàng mở máy chiếu.
Trong lòng lo lắng không yên, bộ dạng không tập trung vừa nãy của cô đã bị bọn họ nhìn thấy, sao cô lại có thể không tập trung trong lúc làm việc cơ chứ?
Thật là…
Cuộc họp kết thúc, cấp trên đều đã đi hết, Tư Hải Minh đi ra, lúc anh đi ngang qua Đào Anh Thy, cô cúi thấp đầu, thần kinh căng thẳng.
Chương Vĩ nói: “Đào Anh Thy, đến phòng tôi”
“Vâng.”
Đào Anh Thy đến phòng làm việc của Chương Vĩ, Chương Vĩ hỏi: “Hôm nay không tập trung, không có chuyện gì chứ?”
“Không có, là do tôi tập trung làm việc.”
“Vậy thì tốt, đi pha một ly cà phê cho Ngài Hải Minh”
“Sao lại là tôi nữa?” Đào Anh Thy sụp đố.
“Cô pha cả phê khá ngon.”
“..” Lần sau tôi sẽ cho thêm muối vào!
Đào Anh Thy trở về phòng thư ký, Diệu Thanh đang làm việc, thấy cô đi đến, hỏi: “Bị mắng à?”
“Trợ lý Vĩ bảo tớ pha cà phê cho Ngài Hải Minh” Đào Anh Thy không nói việc xảy ra trong phòng họp.
“Vậy đi đi”
“Cậu không tức giận à?
“Sao tớ phải tức giận chứ?”
Đào Anh Thy cản môi, nhìn Diêu Thanh, hình như quá giới hạn rồi mà?
Diệu Thanh xoay ghế dựa đến trước mặt cô, trịnh trọng nói: “Tớ nói cậu biết, làm việc bên cạnh Ngài Hải Minh, nếu không phải bí mật liếc mắt đưa tình thì không có việc gì, hơn nữa áp lực còn rất lớn, thể nên, tớ phải cảm ơn cậu, cố lên!”