“Không có hứng thú với tôi, tôi có hứng thú với anh ấy là được rồi!” Nói xong, không đợi Tư Viễn Hằng trả lời đã cúp máy luôn. Ngón tay dùng sức đến nỗi suýt bóp nát màn hình.
Cái tên Tư Viễn Hằng này, chia tay rồi còn khiến người ta buồn nôn như vậy.
Số di động của cô đã đổi một lần sau khi về nước rồi, nhất định là anh ta có được số của cô từ Viên Thanh Kỳ.
Trấn tĩnh lại, trong lòng Đào Anh Thy rất bất an, cô về nước không liên hệ với ai cả, người nhận ra cũng ngày càng nhiều. Nhận ra cô cũng không sao, biết cô có con cũng chẳng hề gì, dù sao đời này cô đã định sống như vậy rồi.
Nhưng ngàn tính vạn tính lại không ngờ rằng Tư Hải Minh lại là người của thành phố này.
Nhất định không thể để cho Tư Hải Minh biết cô sinh con cho anh.
Thành phố lớn như vậy còn gặp được, còn làm việc ở tập đoàn Vương Tân, chẳng trách Tư Hải Minh nói cô có ý đồ không tốt trước
Tư Hải Minh đi ra khỏi khách sạn, thì thấy một đứa nhỏ cao chưa bằng lốp xe đang cầm bút vẽ tranh lên thân xe đen, vẻ cực kỳ chăm chú.
vietwriter.vn
Chương Vĩ thấy thế định lên tiếng, lái xe ngồi trong xe không nhìn thấy nhưng mà đó cũng không phải lý do.
“Để nó vẽ xong đi.” Tư Hải Minh nói.
Chương Vĩ không hiểu, nghĩ thầm, từ bao giờ mà Ngài Hải Minh có lòng tốt như vậy? Đúng là bất ngờ đấy.
Bảo An rất chăm chú vẽ, thật giống một quả cầu tròn.
Tư Hải Minh đi lên trước, Chương Vĩ kéo đứa nhóc ra, Tư Hải Minh nhìn gương mặt bánh bao của đứa bé, nuôi thật tốt.
Anh bước lên xe trước rồi nói: “Nhớ tìm ba mẹ nó đòi bồi thường.”
Nói xong, xe liền rời đi.
“..” Chương Vĩ thật muốn thu lại ý nghĩ Ngài Hải Minh có lòng tốt, Ngài Hải Minh quá xấu bụng rồi.
Dì Hà chạy tới: “Bảo An, con đừng chạy lung tung, suýt chút nữa thì không tìm thấy con rồi.”
Đào Anh Thy đi vệ sinh, bảo bà trông đám nhỏ, chớp mắt đã không thấy Bảo An đâu, bà suýt bị hù chết.
Chương Vĩ nhìn dì Hà: “Con cháu của dì à?”
“Vâng, có chuyện gì vậy?” Dì Hà hỏi.
Chương Vĩ lấy điện thoại di động ra, mở ảnh chụp cho bà xem, chính là kiệt tác của Bảo An: “Đây là chiếc Rolls-Royce, trong vòng ba ngày gọi vào số này, phí bảo dưỡng sẽ cho dì biết. Đừng nghĩ đến việc trốn tránh trách nhiệm, đứa bé không sai, người không làm tròn bổn phận chính là ba mẹ, nếu không gọi theo số này, tôi tra ra dì, đến lúc đó việc sẽ càng phức tạp.”
Sau khi đưa dì Hà danh thiếp thì Chương Vĩ liếc bà một cái rồi đi về phía bãi đậu xe.
Còn Bảo An thì dường như đã biết mình phạm lỗi cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.
Đào Anh Thy và mấy đứa nhỏ khác chạy tới: “Dì Hà, sao dì lại để bọn nhỏ trong cửa hàng cho người khác, không an toàn. Sao vậy?”
Dì Hà đưa danh thiếp cho Đào Anh Thy, sao đó nói cho cô nghe về chuyện của Bảo An.
“Không phải chứ? Rolls-Royce?” Đào Anh Thy muốn khóc rồi, Bảo An à, cho dù con có vẽ thì có thể chọn cái xe nào rẻ tiền hơn được không?
Nhưng khi cô nhìn thấy danh thiếp thì lập tức sửng sốt. Chương Vĩ? Chương Vĩ nào? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
“Đây là do tôi chăm sóc không tốt, trừ vào tiền lương của tôi đi.” Dì Hà nói.
“Chuyện này không liên quan đến dì.” Đào Anh Thy hoàn hồn, hỏi: “Người đàn ông cho dì danh thiếp còn có người nào khác đứng cạnh không?”
“Không biết, lúc tôi tìm được Bảo An thì cũng chỉ có mình cậu ta.
Đào Anh Thy nhớ rõ, Chương Vĩ không lái Rolls-Royce, mà là Tư Hải Minh. Chẳng lẽ bị Tư Hải Minh nhìn thấy rồi?
Trong lòng Đào Anh Thy liền sợ hãi, nhìn thấy con rồi, Tư Hải Minh sẽ không phát hiện ra gì chứ, vì trong sáu đứa bé, chỉ có Bảo Nam là giống Tư Hải Minh nhất, đúng là trong họa có phúc.
“Đi, về rồi nói sau.” Đào Anh Thy nói.
Sau khi về, Đào Anh Thy ngồi trong toilet nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp, làm sao bây giờ? Có nên gọi hay không? Đương nhiên, chỉ có thể là dì Hà gọi điện thoại, nhưng phí bồi thường không thấp, cô không trả nổi được.
Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn Bảo An đang mang theo vẻ bị thương trên mặt, mồ hôi đổ ròng ròng, đợi trong nhà vệ sinh không đi, con không thấy thối à?
“Không sao, không sao, mẹ gọi điện thoại là ổn, Bảo An không cố ý, nhưng lần sau không được vẽ lên xe của người khác nữa, biết chưa?
“Vâng.” Bảo An gật đầu.
“Ngoan, ra chơi với Bảo Nam đi.”
Cho đến buổi sáng hôm sau, trước khi đi làm, Đào Anh Thy mới cho dì Hà gọi điện thoại. Còn mở loa ngoài.
“Alo, xin chào, ngày đó đứa nhỏ nhà tôi vẽ vào xe của anh, xin hỏi phải bồi thường bao nhiêu?” Dì Hà hỏi.
“Hơn sáu trăm triệu. Dì bồi thường sáu trăm triệu đi.”
“Sáu trăm triệu?” Dì Hà ngẩng đầu nhìn Đào Anh Thy.
Vẻ mặt Đào Anh Thy liền suy sụp, biết ngay là sẽ không rẻ mà. Cô chỉ chỉ vào điện thoại, bảo dì Hà nói tiếp: “Bây giờ tôi vừa nuôi con, vừa phải đi làm, không có tiển, có thể trả góp không?” Dì Hà hỏi.
“Chồng của dì đâu?”
Dì Hà và Đào Anh Thy không ngờ anh ta sẽ hỏi câu này
Không có cách nào nói trước mặt dì Hà, Đào Anh Thì liền làm dấu cắt ngang yết hầu, đầu lưỡi lè ra, mắt trợn trắng. Dì Hà liền nói: “Treo cổ chết rồi.”
“…” Đào Anh Thy.
“.” Chương Vĩ ở đầu dây bên kia liền nói: “Vâv thì trả qóp đi.”