Mặt Đào Anh Thy quay sang chỗ khác, nói: “Ông ấy là chú ruột anh mà.”
“Ngay cá ba ruột cũng không có thì lấy đầu ra chú ruột? Trí nhớ không tốt.”
Ánh mắt Đào Anh Thy hơi tối lại, trong lòng anh, người của nhà họ Tư đã chết không còn ai!
Đề tài này quá nguy hiểm, giống như quá bom không biết khi nào sẽ nổ.
Đào Anh Thy nói sang chuyện khác: “Anh đồng ý không? Vậy đi, ngày mốt tôi đi, được không?”
Đôi mắt đen nhánh kia của Tư Hải Minh mang theo tính xâm lược: “Vậy tôi có lợi gì không?” Ánh mắt trực tiếp này làm hai mắt Đào Anh Thy lóe lên, giả ngu nói: “Anh đi ăn cơm cùng tôi?
“Không đi.” Tư Hải Minh từ chối.
vietwriter.vn
Đào Anh Thy cổ ý nói như vậy, không cần nghĩ cũng biết Tư Hải Minh không bao giờ tham gia buổi liên hoan gia đình của Đào Hải Trạch được
“Lợi đó rồi mà, là anh không cần đây.” Đào Anh Thy xoay người muốn đi. Nhưng vừa đi được một nửa, vòng eo đã bị siết chặt, sau đó bị áp vào cơ bụng tám múi của Tư Hải Minh, dựa vào trong ngực anh.
Bóng tối bao trùm lấy cô.
Miệng nhỏ của Đào Anh Thy bị cắn nuốt, bá đạo đoạt lấy hơi thở của cô.
“Chờ… Chờ một chút.” Đào Anh Thy vội vàng thoát khỏi nụ hôn của Tư Hải Minh.
“Chờ cái gì.”
“Chờ… Em!” Đào Anh Thy vẫn không thể chống lại sự mạnh mẽ của Tư Hải Minh, miệng nhỏ nhắn lại bị cắn nuốt lần nữa, không thể tách rời
Đào Anh Thy bắt đầu giãy giụa, sau đó cũng bất lực.
Lúc được buông ra, mặt cô dán trên ngực Tư Hải Minh, thở dốc từng ngụm từng ngụm, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt bắt đầu mê ly.
“Buổi tối em muốn ăn gì?” Giọng nói của Tư Hải Minh vì cố gắng kiềm chế mà khàn khàn: “Hả?”
Ý thức của Đào Anh Thy dần dần rõ ràng, bắt đầu thoát ra khỏi lồng ngực anh, nhưng đầu óc vẫn hơi choáng váng.
Sau khi hơi thở ổn định, cô nhìn về phía cách đó không xa, nói: “Thịt nướng.”
Tư Hải Minh giơ tay gọi vệ sĩ tới đây thì nghe Đào Anh Thy tiếp tục nói:
“Anh xem, bờ cát xinh đẹp thế này, có phải nên bày một cái giá nướng, sau đó nướng nhiều loại thịt thật ngon, được không?” Đào Anh Thy tay khoa tay múa chân hỏi.
“..” Tư Hải Minh trầm giọng phân phó: “Còn không đi làm đi!”
“Vâng.” Vệ sĩ hơi gật đầu, xoay người đi làm việc.
Mặt trời ngả về Tây, không có ánh mặt trời chiếu xuống nên toàn bộ mặt biển bao trùm bởi sự mờ áo, gió nhẹ từ biển vào, làn nước lăn tăn.
Trên bãi cát tư nhân to như vậy, cầm bếp nướng BBQ, Đào Anh Thy đang cực kỳ nghiêm túc thịt nướng!
Đào Anh Thy cầm xiên thịt đã nướng xong chấm nước sốt trên bàn, sau đó đưa cho Tư Hải Minh: “Này, cho anh ăn đấy.”
Tư Hải Minh nhận lấy, cắn một miếng, thong thả ung dung nhấm nuốt.
Đào Anh Thy chú ý tới vẻ mặt của Tư Hải Minh:
“Chín rồi hả?”
Động tác nuốt thịt của Tư Hải Minh hơi dừng lại, sau đó nhìn cô: “Em không biết sao?”
“Lần đầu tiên tôi nướng nên cũng không chắc chắn lắm, cho nên để anh nếm thử trước, vậy mới biết được có thể ăn được hay không chứ!”
Khuôn mặt Tư Hải Minh cứng đờ, vậy mà anh lại không hề nghi ngờ gì mà ăn luôn, lúc này miếng thịt trong miệng cũng không biết nên nuốt vào hay nhổ ra!
“Không chín sao?” Đào Anh Thy cẩn thận hỏi.
Tư Hải Minh nhai hai cái rồi nuốt miếng thịt xuống: “Chín rồi, nhưng nên nướng thêm chút nữa.” Đào Anh Thy khó hiểu nhìn anh, nướng tiếp sao? Vậy rốt cuộc là chín hay chưa chín thế?
Chưa chín, anh cũng ăn…
Đào Anh Thy có chút chột dạ chuẩn bị đi lật miếng thịt, bóng dáng bên cạnh tới gần thay thế vị trí của cô, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy uy hiếp của Tư Hải Minh: “Ngồi xuống đi.”
Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh lật tôm, nghĩ thầm, anh có biết nướng không thế? Lại nghĩ là chuyện này đơn giản không cần kỹ thuật cao siêu, chỉ cần lăn qua lật lại không cho cháy là được.
Nên cô xoay người ngồi xuống trước bàn.
Cô chống cằm, nhìn mặt biển xa xăm, từng lớp sóng cuộn ập đến, ngửi mùi thịt nướng, cảm thấy vô cùng thoải mái.