Edit By Trà Nữ Lê
Tần Kính Chi trong suốt bữa ăn đều không muốn cười còn Kiều Như An thì trong ánh mắt cười hay không cười thì chỉ có nàng mới biết
Đế Anh Thy bực bội muốn hất luôn cái bàn nhưng vì có Tần Kính Chi và Kiều Như An nên nàng phải nhẫn nhịn
Chỉ là bữa ăn trưa thôi ăn xong liền giải tán nên nàng cũng cố gắng
“Trước đó Kiều Như An có đến đây một lần, khẩu vị của cô ấy cũng không có khác biệt lắm. Kính chi, anh ăn có hợp khẩu vị không? Đế Anh Thy hỏi
vietwriter.vn
“Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng với nhau anh thích ăn gì em cũng không phải không biết nên em cứ việc chọn món” Tần Kính Chi nói. Chỉ vì có Tư Hải Minh ở đây nên anh ấy ăn gì cũng không cảm thấy ngon
“Vậy là tốt rồi” Đế Anh Thy nói “Em đi nhà vệ sinh”
“Anh Thy, tôi cũng đi” Kiều Như An đi theo
Đứng trước bồn rửa tay, hai người rửa tay Đế Anh Thy hỏi “Cô và anh Kính Chi ở chổ nào?”
“Khách sạn, chính là nơi mà lúc trước tôi đã ở” Kiều Như An nói
“A, vậy là rất tốt. Tối nay tôi có thể ghé đến tìm hai người chơi chứ?” Đế Anh Thy hỏi
“Được chứ” Kiều Như An trả lời, lập tức nói đùa “Ngài Hải Minh đối xử với cô rất tốt, chắc là cũng không có thời gian đi tìm chúng tôi đâu”
Đế Anh Thy nhìn chằm chằm nước đang chảy vào tay của mình mà nhấn mạnh lại “Được chứ?”
“Đương nhiên là được rồi. Tôi còn đang nghĩ hai người đang cãi nhau chứ. Quả nhiên nếu là yêu thương thì cãi nhau cũng chỉ là thêm hương vị cho tình yêu” Kiều Như An nói
Đế Anh Thy nghĩ liệu Tần Kính Chi có nghi ngờ vậy không? Trong lòng thì hận quyết cả đời không gặp nhau, còn bên ngoài thì thể hiện “anh anh em em” thật là khiến người ta nhìn không thấu mà
“Tôi có thể giúp được gì cho Anh Thy không?” Kiều Như An vui vẻ hỏi
“Cảm ơn” Đế Anh Thy nghĩ một đằng nói một nẻo
“Anh Thy đến Kinh Đô cô gái kia không làm khó dễ với cô nữa chứ?” Kiều Như An nói
Đế Anh Thy biết cô ấy đang nhắc đến ai, chính là Phương Như
“Cô ấy còn gọi cô là Đào tiểu thư, thật sự là không hiểu thấu cô ta mà”
“Tôi nghĩ cô ta bị điên. Tôi sẽ không để tâm đến những loại người như thế, tôi chỉ tin tưởng Tư Hải Minh” Đế Anh Thy cảm thấy mình đóng kịch quá giỏi, có thể đi làm diễn viên được rồi
“Đúng, chúng ta không để ý” Kiều Như An mặc dù trong lòng rất muốn tìm hiểu điểm gì đó trong câu trả lời của nàng thế nhưng sợ Đế Anh Thy phát hiện mục đích của mình nên vẫn phải nên dừng lại
Dù sao thì ở cùng một chổ một thời gian dài thì sẽ cho cô ta nhiều cơ hội để tìm hiểu hơn
Cô ta nghĩ rằng bản thân nhất định phải đứng cùng địa vị và tài năng như Đế Anh Thy thì mới có cơ hội để tỏ tình với Tư Hải Minh
Đế Anh Thy cùng Kiều Như An sau khi trở vào phòng ăn lại thì Tần Kính Chi nói “Ăn xong anh sẽ về khách sạn, vì vừa mới tới nên cảm thấy hơi mệt, muốn về ngủ trưa. Anh Thy nếu thấy buồn thì gọi điện cho anh”
“Đúng vậy Anh Thy dù sao cô cũng biết chổ chúng tôi ở” Kiều Như An nói
“Được” Đế Anh Thy không giữ lại
Tần Kính Chi đứng lên rời đi, Kiều Như An hướng ánh mắt nhìn Tư Hải Minh mà nói “Ngài Hải Minh, hẹn gặp lại” Nói xong mới rời khỏi
Khi không còn ai ở đây Đế Anh Thy không cần diễn kịch nữa “Tư Hải Minh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Có phải tôi đã nói với anh về giao dịch sao?”
“Giao dịch anh đồng ý nhưng từ bỏ em anh không làm”
Đế Anh Thy khó thở quay mặt lại tức giận mà nhìn anh “Tôi đã nói rất rõ ràng với anh, mặc kệ anh làm cái gì tôi và anh không thể nào có khả năng”
Đế Anh Thy hô hấp thở gấp, trái tim như bị ai đó nắm giữ không thể tự đập “Vậy anh có biết có nhiều thứ tôi còn muốn hay không?”