“Anh Thy à, nếu cỏ không phải là con gái của Liêu Ninh, thì mối quan hệ của cô với ông Trạch có thể thay đổi rồi” Dì Hà nói.
“Di Hà, dì đừng tiết lộ chuyện này cho người thứ ba biết” “Tại sao vậy? Chẳng lẽ cô không muốn rửa sạch nỗi oan ức của mình sao?” Dì Hà hỏi.
“Hiện tại thì không cần phải rửa sạch đâu” Đào Anh Thy cho rằng, Tư Hải Minh của hiện tại sẽ lo cho sáu đứa trẻ thôi mà sẽ đối xử với cô chẳng ra sao cả, như vậy đã đủ rồi.
Tiến xa hơn một bước hoàn toàn không phải là điều cô muốn chút nào.
vietwriter.vn
“Tôi không hiếu” Dì Hà nói.
“Với tác phong mạnh mẽ của Tư Hải Minh, nếu biết tôi không có quan hệ máu mủ gì với Liêu Ninh, thì anh ta đã có thể danh chính ngôn thuận mà giữ tôi ở lại biệt thự Minh Uyển. Dì Hà, tôi không hề thích Tư Hải Minh, cho dù là vì Tiểu Tuyển…”
“Anh Thy, tôi đã hiểu được đại khái rồi, ở cùng một người mà mình không thích là một điều bất hạnh, tôi tôn trọng lựa chọn của cô.” “Cảm ơn dị Hà” Nứa đêm canh ba, Đào Anh Thy trằn trọc trở mình trên giường.
Bị ảnh hưởng bởi kết quả xét nghiệm huyết thống, bị Tư Hải Minh bức bách hành hạ, tất cả những nöi đau cô chịu đựng, dù cho có biết được chân tướng, thì cũng đành ngậm đẳng nuốt cay.
Việc không cam lòng như vậy khiến cô tức giận, tâm trạng cũng khó bình tỉnh lại. Vì vậy Đào Anh Thy trực tiếp đi đến quán bar, là loại quán bar yên tĩnh.
Cô ngồi ở một vị trí trong góc, uống rượu, nghe nhạc. Muốn để tâm trạng bình tĩnh lại.
Có lẽ đêm nay cô không cần ngủ rồi… Cuối cùng cô đang trải qua một cuộc sống như thế nào, trôi nổi quanh co…
Điện thoại trên bàn đổ chuông.
Khi cô ra ngoài thì đã hơn mười một giờ, ai mà còn gọi cô muộn như vậy? Có thế là di hà không chừng? Nghĩ đến đứa con thì Đào Anh Thy giật mình. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy người gọi đến là ai.
Sau đó cô nghi hoặc, Trương Thiên Di gọi điện cho cô vào giờ này làm gì? Chưa bao giờ có trường hợp đã quá giờ tan sở rôi mà còn phải đi tăng cai Bắt máy, Đào Anh Thy còn chưa kịp nói, thì tiếng khóc run rẩy và sợ hãi của Trương Thiên Di truyền tới: “Đào Anh Thy, cứu tôi…
Đào Anh Thy sửng sốt: “Chị Di, xảy ra chuyện gì vậy?” “Tôi… Tôi đã xúc phạm anh Minh rồi… Anh ta muốn giết tôi!” Trong lòng Đào Anh Thy bị sốc, Trương Thiên Di sao lại chọc đến Tư Hải Minh chứ? “Chị đã làm gì rồi?” Đào Anh Thy tò mò.
“Tôi… Tôi đã dụ đỗ anh ấy” “Tôi không giúp được chị đâu.” Đào Anh Thy cau mày, càng cảm thấy đầu đau hơn.
“Cô còn chưa giúp gì sao mà biết không giúp được chứ? Chẳng lẽ cô thấy chết mà không cứu sao? Đào Anh Thy, coi như nể tình thường ngày tôi đối xử không tồi với cô thì hãy giúp tôi đi? Chính là quán bar mà chúng ta đã gặp nhau trước đây, tôi… AI Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi sai rồi, tôi không cố ý…A!” Sau một tiếng hét, thì điện thoại im bặt.
Đào Anh Thy bị dọa đến nỗi kinh hãi.
Thực sự… xảy ra án mạng chết người rồi sao? Nếu là người khác thì cô không thể đảm bảo lắm, nhưng nếu là Tư Hải Minh, lòng dạ độc ác, trong mắt anh thì Trương Thiên Di chỉ là một con kiến, dễ dàng bị bóp cho đến chết.
Thấy chết không cứu? Đào Anh Thy không muốn gặp mặt Tư Hải Minh, sau khi cô rời khỏi biệt thự Minh Uyển vào lần trước, Tư Hải Minh không bao giờ xuất hiện lần nào nữa.
Cỏ biết là do chính lời nói của mình đã có tác dụng, đồng thời cô cũng đã xúc phạm đến Tư Hải Minh.
Nhự vậy, bây giờ cô lấy đâu ra tự tin mà thấy mình có thể cứu Trương Thiên Di chứ? Rốt cuộc Trương Thiên Di này đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô ta lại đi quyến rũ Tư Hải Minh? Ăn gan hùm mật báo gì mà lại đám làm thể? “Thôi được rồi!” Đào Anh Thy uống cạn ly rượu trước mặt, rồi đứng dậy rời khỏi quán bar.
Trương Thiên Di bị vệ sĩ ném xuống mặt đất, cô ta không còn quan tâm nổi đến cái đầu gối bị đau nữa.
Tư Hải Minh ngồi trên chiếc sô pha khiến cô ta run lên vì sợ hãi.
Trong hộp đêm không chỉ có Tư Hải Minh mà còn có những người khác trong giới thương gia, họ đều đang ngồi chính tê ngay ngần. Dường như hộp đêm lúc này không phải là nơi để giải trí nữa, mà giống như bầu không khí của một lò mổ hơn.
Vốn đĩ bâu không khí rất tốt, tất cả đều là do người phụ nữ này, vô cớ gây sự với anh Minh, bây giờ thì tốt rồi, chọc giận anh Minh, khiến tất cả người ở đó đều hoảng sợ, sợ mình cũng bị liên lụy.