Edit By Trà Nữ Lê
Vừa lên xe, cánh cửa chuẩn bị đóng lại Tư Hải Minh một tay chặn lại cánh cửa.
Lưỡi đao hướng thẳng đến bả vai của Tư Hải Minh. Tư Hải Minh mắt vẫn nhìn vào hướng Đào Anh Thy, muốn nói chuyện với nàng nên không để ý lưỡi đao kia làm mình trọng thương
Tư Hải Minh kêu lên một tiếng, xương quai xanh như muốn vỡ ra
Nhưng tay anh vẫn nhất quyết nắm chặt cánh cửa, toàn bộ cánh tay run rẩy, cố nén cơn đau chịu đựng
“Thy, anh sẽ đi tìm em” Tư Hải Minh nói bằng giọng khàn khàn chịu đựng nổi đau
vietwriter.vn
Nhưng Đế Anh Thy vẫn lạnh lùng nghiêng mặt, mắt nhìn về phía ngoài cửa xe, nhất quyết không nhìn Tư Hải Minh
Ngón tay của Tư Hải Minh nắm cánh cửa dần dần buông ra, cánh cửa dần đóng kín lại, mắt đen của anh vẫn nhìn theo xe không rời
Đứng ở nơi đó, trơ mắt nhìn xe rời đi, cách anh càng lúc càng xe, đến khi không còn thấy nữa anh vẫn không hề cử động
Cơn đau tim co thắt, khiến anh phải cong người lại, hô hấp thở gấp
“Mẹ ơi!” Sáu đứa trẻ thật vất vả để mở cánh cửa liền vội nhảy xuống, muốn chạy theo xe
“Đừng chạy!” Tư Hải Minh giọng trầm xuống
Sáu đứa trẻ đứng lại, mắt nhìn về hướng Ba, muốn khóc nhưng lại không dám khóc
Bảo Nam to gan nhất nên tức giận tiến đến dùng tay lay đôi chân dài của anh, vừa khóc vừa mếu máo “Tại sao không chạy theo, tại sao không chạy theo? Ba không cần mẹ sao? Không quan tâm con muốn mẹ, con muốn mẹ, mẹ là của con! Ba mau dẫn con đuổi theo mẹ đi!”
“Mẹ tại sao không dẫn chúng con đi?” Bảo Vỹ khóc hỏi
“Bác còn đem chúng con nhốt ở trong xe, chúng con ghét Bác…” Bảo Long tức giận, nước mắt rơi không ngừng
“Con muốn mẹ…” Bảo My nước mắt ngắn dài không ngừng
“Ba ơi, khi nào chúng ta đi tìm mẹ? Ba đã nói muốn chúng ta sẽ ở đảo Trân Châu” Bảo Hân không quên lời của Ba nói “Đi liền đảo Trân Châu được không?”
“Không đọc sách nữa, đi tìm Mẹ!” Bảo An nói
Tay Tư Hải Minh một đang ôm ngực của mình, tay còn lại có chút run, quả thật là anh đang rất cố kiềm nén nên trên mu bàn tay của mình nổi rất nhiều gân xanh “Mẹ chỉ là tạm thời trở về, mẹ sẽ quay lại”
“Thật sao? Khi nào ạ?” Bảo Vỹ hỏi
Bọn nhỏ trước mắt liền thấy hy vọng mà nhìn vào ba của mình
“Không lâu” vài giây sau Tư Hải Minh mới trả lời
“Không lâu là mấy ngày?” Bảo Nam hỏi
Tư Hải Minh không xác định nên anh không nói, trầm mặc
Sáu đứa bé lom lom nhìn anh, vẫn chưa nhận được đáp án liền bị ôm đưa lên xe, hướng về biệt thự Minh Uyển
Rất nhanh sau đó Đế Anh Thy lên máy bay cá nhân về lại đảo Trân Châu
Nàng dễ dàng có thể thoát khỏi Tư Hải Minh là nhờ có ba người anh trai
Chỉ là cảm xúc của nàng vẫn không thể nào chuyển biến tốt được
Bọn trẻ cảm xúc mãnh liệt ôm nàng quây quanh không cho nàng rời đi
Nghĩ lại mắt nàng liền run rẩy, nhịn không được nước mắt lại rơi ra
Nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ của máy bay là những đám mây bồng bềnh, tâm trạng lại mơ hồ
Nhớ lại quá khứ, mọi thứ muốn chôn vùi đi đều không được, sẽ chỉ kéo dài thêm nổi đau của ba năm trước đây…
Đế Bắc Lẫm nhìn vết thương sau đầu của nàng, mặc dù vết thương không lớn nhưng lại làm cho tâm hồn anh bị tổn thương, đau lòng không thôi
Mới vừa rồi tách bọn trẻ ra, đây là lần đầu tiên các anh hành động cứng rắn như thế, cũng không biết bọn trẻ có giận các anh không…
“Anh Thy, nếu như không vui anh ba có thể thôi miên lần nữa” Đế Bắc Lẫm nói