Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1295 (2292) MÈO CON CÀO


Edit By Trà Nữ Lê



Tư Hải Minh vặn lông mày “Bảo Nam, ngồi xuống!”


“Không, con muốn ôm mẹ!” Bảo Nam ôm càng chặt hơn






“Con như thế sao mẹ ăn cơm?” Tư Hải Minh sắc mặt trầm xuống


Bảo Nam do dự một chút rồi buông tay mẹ ra


Chổ ngồi duy nhất bị Bảo Nam chiếm lấy, Bảo Vỹ đành phải ngồi cạnh Ba. Nữa người cô bé cố rướn lên nhìn lên bàn ăn bữa ăn sáng


Tư Hải Minh hỏi “có muốn ăn không?”



vietwriter.vn



Bảo Vỹ lắc đầu “Con không ăn đâu, bụng no lắm! A, Ba ơi sao mặt ba có màu đỏ?” Bảo Vỹ nhìn chằm chằm trên mặt của Ba, ngón tay còn sờ sờ


Tư Hải Minh đưa ánh mắt hài hước hướng về phía Đế Anh Thy


Đế Anh Thy rũ ánh mắt xuống, nàng làm gì lúc này cũng không biết nữa


“Mèo con cào” Tư Hải Minh trả lời với con gái


“…”Đế Anh Thy


“Mèo con? Mèo con ở đâu?” Bảo Vỹ tưởng là thật, đầu liền chui xuống dưới bàn nhìn xem có phải có mèo không, nhưng mà nhìn hoài cũng không thấy” Ba ơi, không có mèo”


“Chắc chạy rồi” Tư Hải Minh lừa gạt cô bé


“uây, thông minh như số một sao?” Bảo Nam hỏi


“Ừm” Tư Hải Minh trả lời


“Con muốn tìm ra nói!” Bảo Nam kích động liền bước xuống ghế


Bị Đế Anh Thy giữ lại “Không có”


“Không có sao ạ? Ba nói có mèo con, nhất định rất đáng yêu!” Bảo Vỹ nói


“…mèo con về nhà…” Đế Anh Thy không thể không thuận theo lời nói của anh mà trả lời với con


“Về nhà?” Bảo Nam cùng Bảo Vỹ thể hiện dấu chấm hỏi trên mặt


“Ừm, đừng tìm, đi xem thử Bảo Long đang làm cái gì” Đế Anh Thy nói sang chuyện khác


“Mẹ, mọi người đang câu cá” Bảo Nam nói


“Vậy xem thử mọi người câu được bao nhiêu cá, có đủ dùng cho bữa trưa nay không” Đế Anh Thy cố gắng đẩy hai đứa nhỏ ra, không muốn cùng Tư Hải Minh trao đổi tiếp vấn đề ‘mèo con’, cứ thế mà ăn cơm cho nhanh


“Được ạ!” Bảo Nam cùng Bảo Vỹ liền có hứng thú, lại đi lên boong tàu trên


Con sau khi đi


Ánh mắt Tư Hải Minh nhìn vào mặt nàng không hề chớp mắt, mặc kệ anh nhìn gì Đế Anh Thy đều im lặng ăn cho hết bữa sáng, giống như anh không tồn tại


Đế Anh Thy ăn xong liền đứng dậy rời đi, tuyệt nhiên không nhìn Tư Hải Minh hay trao đổi bất cứ điều gì với anh


Lên boong tàu, Tần Kính Chi đang dạy Kiều Như An câu cá, bọn nhỏ chơi đùa xung quanh, Bảo Nam khỏe hơn, trên tay cố hết sức ôm một cần đang kéo con cá lớn


Nhìn thấy mẹ liền vui vẻ nói “Mẹ ơi mau tới đây, cá thật là lớn!”


Đế Anh Thy đi qua, nhìn đồ của con ướt hết rồi, hơi bất đắc dĩ mà cười “Đúng vậy à, rất lớn, con này bát cơm không đựng được”


“Ừm ừm!” Bảo Nam con mắt lóe sáng


Tần Kính Chi thấy Đế Anh Thy đi tới, liền đi lên trước hỏi “Anh Thy, không thoải mái chổ nào không?”


Đế Anh Thy nói “Không có, không phải uống say quá nên không cần lo lắng!”


“Vậy là tốt rồi…” Tần Kính Chi thần sắc ủ dột. Tối hôm qua anh ta nhìn thấy Tư Hải Minh vào phòng Đế Anh Thy nhưng không thấy bước ra


Trong thân thể của anh phản phất sự ghen tuông, tâm hồn như bị thương, đau đớn khó chịu


Mặc dù biết Tư Hải Minh và Đế Anh Thy đã cùng bên nhau nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khiến cho anh ấy sự ảnh hưởng tâm lý lớn…


“Kính Chi, anh sao vậy?” Đế Anh Thy nhìn thần sắc không tốt lắm hỏi


Tần Kính Chi bừng tỉnh “Không có việc gì, Chiều nay có phải là trở về không?”


“Ừm, chiều nay về” Đế Anh Thy nói “Có việc gì không?”


“Em cũng không phải không biết, anh còn có việc gì chứ?” Tần Kính Chi nói


Đang ngồi bên cạnh câu cá Kiều Như An nghe được hai người bọn họ nói chuyện, không khỏi quay đầu đưa mắt nhìn


Tần Kính Chi đang quan tâm tại sao Đế Anh Thy lại nhìn không ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK