Chỗ xe dừng lại vừa rồi đã trống.
Xe đi rồi!
Đào Anh Thy nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đi.
Vậy vừa rồi Tư Hải Minh xuống xe làm gì?
Trêu đùa mình ài Đào Anh Thy khó chịu trở về phòng.
Tư Hải Minh lấy điện thoại di động ra, sau khi xem video, tâm tình cũng khá hơn.
Có điều cô không cần thiết phải đề phòng anh như vậy, anh cũng không thể ngày nào cũng làm, có thể nhịn được.
vietwriter.vn
Nghĩ tới hành động và biểu cảm nhỏ của Đào Anh Thy trong video, trong lòng liên ngứa ngáy, thật đáng yêu…
Sau khi Cố Mạnh tới thành phô vẫn một mực không về, sống chung dưới một mái hiên với người nhà họ Xa.
Đãi ngộ này vốn chưa từng có trước đây.
Người nhà họ Xa tuyệt đối sẽ không cho phép.
Bây giờ lại không thấy lên tiếng.
Đào Hải Trạch đi ra khỏi phòng, nhìn Cố Mạnh đang ở ngoài gọi điện thoại liền bước tới.
Cố Mạnh thầy ông ta tới, bàn giao công việc với người trong điện thoại: “Giúp tôi theo dõi, cảm ơn: Sau đó thì cúp điện thoại.
“Tổng giám đốc Trạch”
“Còn gọi tống giám đốc? Cháu phải gọi là chú Trạch.”
“Chú Trạch.”
“Đang gọi điện thoại sao?” Cái kiểu biết rõ rồi còn cố tình hỏi, chính là muốn biết nội tình thôi.
Cố Mạnh cũng không giấu diếm: “Cháu đi tra Hoàn Cầu thì phát hiện tổng giám đốc của Hoàn Câu rất thân bí, đến bây giờ người được gặp có thể đếm trên đầu ngón tay.”
“Trước đó Đào Hải Hùng cũng có nói qua, mỗi lần đều chỉ được gặp mặt người phụ trách sự kiện của Hoàn Cầu, lúc đó cảm thấy cũng bình thường, bây giờ nhớ lại thì có gì đó sai sai… Đào Hải Trạch nói.
“Cho nên cháu đã cho người theo dõi, xem rốt cuộc là thân thánh phương nào.’ Cố Mạnh nói.
Đào Hải Trạch nhìn anh ta một cách đầy tán thưởng: “Nếu như trước kia chú sớm trọng dụng cháu thì cũng sẽ không thành kết cục như bây giờ. Có điêu yên tâm, chú còn có quân bài dự phòng”
“Đào Anh Thy sao?”
“Không phải nó mà là Liêu Ninh. Bà ta ra mặt tìm Đào Anh Thy với chú mà nói tương đối an toàn.
“Thế nhưng mà lâu như vậy rồi, có thể lật lọng không? Cháu cảm thấy nói chuyện làm ăn, vẫn nên mặt đối mặt thì tốt hơn.” Cố Mạnh nói.
“Cháu nói đúng” Đào Hải Trạch đúng là không còn kiên nhẫn nữa, Liêu Ninh này đang giở trò quỷ gì chứ? Chuyện của ông ta chẳng phải nên đặt lên hàng đầu à? Bà ta còn đang bận cái gì nữa?
Chẳng lẽ đang trêu đùa anh đấy à!
Một người đang đứng ở cửa sổ lầu hai, Đào Sơ Tâm, đang một mực nhìn Đào Hải Trạch và Cố Mạnh bên kia.
“Nhìn gì đấy?” Xa Huệ Anh đi tới sau lưng hỏi.
Đào Sơ Tâm bị dọa giật nảy mình, không vui nói: “Sao mẹ tới mà không gõ cửa chứ?”
“Cái gì mà không gõ cửa? Mẹ gõ rồi, là do chính con không nghe thấy thôi! Nhìn gì mà thất thần thế?”
“Không có.” Đào Sơ Tâm quay người rời khỏi cửa sổ.
Xa Huệ Anh nhìn ra ngoài, thấy Đào Hải Trạch và Cố Mạnh.
Không có khả năng nhìn Đào Hải Trạch thất thần như vậy, thế thì chỉ có…
Trong lòng Xa Huệ Anh hiểu rõ, đi tới ngồi bên cạnh Đào Sơ Tâm: “Nếu như thích, mẹ nhắc khéo với Cố Mạnh”
“Ai nói con thích? Con không có…’
“Con có thích hay không, người làm mẹ này còn không nhìn ra à? Nói thật, bây giờ nhà họ Xa đã biến thành đồng ruộng, nợ nần bên ngoài đè ép khiến ba mẹ không thở nổi, nếu còn thêm nữa, chỉ sợ là căn nhà này cũng không giữ nổi! Mẹ thấy Cố Mạnh không tệ, ổn trọng, dáng dấp cũng được. Mặc dù người ta không phải Tư Hải Minh, nhưng ngoại trừ không có quyền thế như Tư Hải Minh, còn lại cũng không kém. Với cả, chuyện sau này ai nói trước được? Mẹ thấy Cố Mạnh có thể làm nên nghiệp lớn đấy! Con nghĩ mà xem!”
Vẻ mặt Đào Sơ Tâm khẽ biến: “Bây giờ sợ là anh ấy không nguyện ý, chuyện xảy ra với con, Cố Mạnh cũng biết rõ…”
“Đứa nhỏ ngốc này, chừng nào thì con thiếu tự tin như vậy rồi? Với vẻ xinh đẹp của con, đừng nói là Cố Mạnh, người thích con ở thành phố còn phải xếp một hàng dài.”