“Vậy thì tốt rồi, ký được hợp đồng rồi có thể tiếp tục các công đoạn khác.” Đào Anh Thy nói. “Người nên cảm ơn cô nhất chính là tôi.” “Cảm ơn gì chứ? Tôi nghĩ nếu lúc trước tôi mà ngồi vào vị trí chủ trì ban giải trí, nếu xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn cô sẽ giúp tôi đầu tiên.”
Đào Anh Thy gật đầu: “Đương nhiên.” Nghĩ thầm, câu nói này của cô mang hai hàm ý thì còn định lừa tôi nữa ư?
Hội nghị kết thúc tốt đẹp bởi ‘năng lực’ của Châu Lam, khiến nhóm người trong ban càng nghiêng về phía Châu Lam và chất vấn Đào Anh Thy, nghi ngờ cô có thể làm tốt tiết mục tiếp theo hay không.
Trong công tác, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút lười biếng.
Nghe nói có không ít công nhân lâu năm đến văn phòng tổng thanh tra để kiến nghị!
vietwriter.vn
Châu Lam trở về văn phòng, đi vào, lấy di động ra gọi điện thoại: “Ái Nhi, e rằng kế hoạch của chúng ta không xong rồi. Không biết Đào Anh Thy dùng chiêu gì khiến những phụ huynh của các bé ấy đồng ý ký hợp đồng.”
“Cái gì?” Võ Ái Nhi tức điên lên, tiếng nói cất cao.
“Đúng vậy, cô nói có phải cũng liên quan đến Ngài Hải Minh không?”
“Nói nhảm, đương nhiên là liên quan, con nhỏ Đào Anh Thy thật quá mặt dày! Bản thân vô tích sự liền lôi anh Hải Minh ra! Tôi đã nói từ trước kế hoạch này không bõ bèn gì, ngược lại càng khiến cô ta đắc ý hơn! Tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là lợi hại!” Võ Ái Nhi nói.
“Lợi hại gì? Không phải cô muốn đi đánh người chứ?” Châu Lam hỏi. “Đánh người thì thế nào? Sẽ có nơi mà anh Hải Minh không can thiệp được!” Võ Ái Nhi nói xong, tức giận đùng đùng cúp điện thoại.
Lúc tan việc, Lâm Anh sắc mặt không tốt lắm tiến vào văn phòng của Đào Đào Anh Thy nhìn biểu tình của cô ta, cười: “Sao vậy? Không biết còn
Anh Thy. tưởng rằng chị ăn hiếp em.”
“Là Đinh Hương, em nói ban đêm phải sắp xếp đế quay tiết mục, cô ta nói ông nội cô ta chết rồi nên không thể tăng ca được.”
“Chuyện quan trọng vậy có thể thông cảm được!” Đào Anh Thy khẽ giật mình.
“Thế nhưng ông nội của cô ta đã chết từ năm ngoái rồi!”
“…” Đào Anh Thy.
“Đó là cô ta cố ý!”
Đào Anh Thy cũng biết là cố ý, từ sau khi diễn ra hội nghị lần ấy, rất nhiều người không vừa mắt với cô
Đều luôn hi vọng Châu Lam đến chiếm lấy vị trí của cô.
“Chủ trì Đào, việc này chắc chắn có liên quan đến MC Lam. MC Lam thật sự rất kì quái, đi tìm phụ huynh của các bé cũng không ư hử tiếng nào, còn cố ý làm cô khó xử trước mắt mọi người!” Lâm Anh nói. Đào Anh Thy không ngờ cô ta lại biết suy xét vấn đề kỹ lưỡng thế này, xoay bút trên tay, vẻ mặt như có điều suy nghĩ: “Hình như có một câu nói thế này…”
“Câu gì?”
“Thượng Đế muốn người diệt vong, trước hết phải khiến cho điên cuồng!”
Lúc chín giờ, Đào Anh Thy mới rời khỏi đài truyền hình, vừa đi xuống bậc thang thì xuất hiện hai người đàn ông khiến cô lập tức cảnh giác.
Người của Tư Hải Minh?
Không đúng, người của Tư Hải Minh được huấn luyện nghiêm chỉnh, hiện tại hai người trước mặt giống như bọn mèo må.
“Cô chủ Võ muốn gặp cô, mời đi theo chúng tôi một chuyến.” Một người đàn ông trong đó nói.
Đôi mày thanh tú của Đào Anh Thy khẽ nhíu, Võ Ái Nhi nhanh như vậy đã tìm tới cửa, chỉ nói rõ một vấn đề, cô ta đã biết việc hoàn tất ký kết hợp đồng.
Ai nói cho cô ta biết, không thể nghi ngờ chính là Châu Lam.
“Trễ rồi, ngày mai đi…” Nói xong Đào Anh Thy muốn chạy.
Nhưng mà vừa chạy hai bước đã bị hai người đàn ông tóm lại
“Buông ra! Cút đi! Tôi tự đi!”
Đào Anh Thy bị ép lên xe, khi bước xuống xe, Đào Anh Thy nhìn xem bảng hiệu trên quán bar, trước đó Tư Hải Minh từng nói có một nơi mà cô có thể đến.
Võ Ái Nhi ở đây sao? Thật là trùng hợp!
Nhưng cô rất tò mò Võ Ái Nhi đưa cô tới đây để làm gì? Không phải muốn uống rượu với cô chứ!
Đào Anh Thy vừa mới tiến quán bar, một vệ sĩ trong góc tối cầm bộ đàm nói chuyện: “Chú ý, cô Thy đã đến rồi.”