Năm nhóc con khác cũng đứng đó, nước mắt rưng rưng, ba hung dữ quá…
Bào Điển thật sự không ngờ ngài Hải Minh lại hét lên với con như thế, đây là lần đầu tiên, trước kia mặt lạnh nhưng cũng chỉ giả bộ một chút thôi. Bây giờ ngay cả ông ta cũng phải sợ.
“Tôi đi xem nhóc con đã…” Bào Điển nhanh chóng đuổi theo Bảo Nam.
Bảo Nam chạy trước, thoáng cái đã ngã nằm rạp trên mặt đất, cái miệng nhỏ nhắn nghẹn ngào, là một tiếng rồi khóc lớn: “Mẹ ơi!”
Một tay Bào Điển ôm lấy nhóc con, cực kỳ đau lòng: “Có phải ngã đau quá không? Đừng khóc đừng khóc mà, nghe lời nào, chúng ta không khóc nhé!”
“Con muốn mẹ cơ! Muốn mẹ cơ! Ghét ba! Ba xấu lắm!” Bảo Nam gào thét.
vietwriter.vn
“Mẹ đang làm việc nên mới không có thời gian tới, đợi hai ngày nữa mẹ sẽ sang đây với các con. Sẽ ngủ cùng các con, cùng nhau chơi đùa, còn đưa các con đi học nữa, được không?”
“Thật sao?” Bảo Nam khóc hỏi.
“Thật mà thật mà!” Bào Điển không biết lúc nào cô Đào mới tới đây, nhưng dưới tình huống này thì chỉ có thể dỗ như vậy.
Không biết ngài Hải Minh xảy ra chuyện gì mà lại dữ dằn với con mình như vậy? Cho dù tâm trạng không tốt cũng không thể phát giận trên người mấy nhóc thế được!
Năm nhóc con chạy đến, cánh tay mập mạp của Bảo An sờ lên đầu Bảo Nam: “Ngoan nào, không khóc.”
“Bảo, ba tức giận…” Bảo Vỹ cười nói.
“Ba! Đi vào phòng rồi!” Bảo Long nói.
“Không thấy…” Nước mắt trong mắt Bảo My rưng rưng.
Bảo Nam kháng nghị quyết liệt: “Không quan tâm đến ba nữa! Em không bao giờ… nói chuyện với ba nữa!”
“Con có thể đi tìm mẹ không? Mẹ đến đây, ba sẽ không tức giận nữa!” Bảo Hân nói.
Bào Điển nghĩ thầm, ông không dám tự tiện làm thế đâu! Nếu như bị ngài Hải Minh phát hiện, vậy ông ta không chịu nổi…
Cũng không biết tình huống thế nào mà bận đến mức không quan tâm đến con cái…! Cô Đào không phải người mẹ có lòng dạ cứng rắn, có thể là do ngài Hải Minh không đồng ý để cô Đào tới đây.
Không nghĩ ra.
Bào Điển cực kỳ bất đắc dĩ. “Con sẽ không nói cho ba đầu, không nói đâu!” Bảo Long nói.
Bào Điển đang xem xét, các con không nói thì ba con không biết sao? Không thể nào! “Không nói chuyện này nữa, các con còn chưa ăn cơm đó, đi thôi, về ăn cơm tiếp nào.” Sau đó nói một người giúp việc kéo cả sáu bé con trở về.
Lúc đi vào không nhìn thấy ngài Hải Minh, cơm cũng không ăn hả?
Chẳng lẽ ông ta gọi điện thoại gọi anh, nhưng anh trở về không phải vì sáu nhóc này à?
Sau khi Tư Hải Minh trở về phòng thì thất thần ngồi trên ghế sa lon, đang trong trạng thái mơ màng.
Nâng ánh mắt vô hồn lên nhìn về phía giường lớn cách đó không xa, hai mắt màu đen giống như bị kích thích nên hơi co lại, hơi thở dần thô hơn.
Nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác, đứng dậy tiến vào phòng tắm, mở vòi sen ra.
Nước lạnh như băng xối lên trên người anh, lập tức thấm ướt quần áo, lúc này quần áo dán chặt trên làn da, đường cong cơ bắp càng hiện ra rõ ràng hơn.
Hơi thở nặng nhọc càng nghe thấy rõ ràng hơn, trong phòng tắm vô cùng yên tĩnh, lồng ngực kìm nén nên phập phồng.
Thoạt nhìn rất không bình thường.
Tư Hải Minh ngột ngạt khó thở đưa tay kéo áo sơ mi, cúc áo bị giật ra, tất cả rơi trên mặt đất ẩm ướt.
Lộ ra một mảng ngực lớn, dùng tay cào lên tóc, tức giận đến mức cả người run lên!
Không sao, không sao đâu, loại phản ứng này chẳng qua chỉ vì tạm thời không thích ứng được.
Là cảm giác không cam lòng vì Đào Anh Thy lấy cái chết để thoát khỏi sự khống chế của anh thôi.
Thứ anh thích chẳng qua chỉ là cơ thể của Đào Anh Thy, mềm mại, hấp dẫn, mẫn cảm, chiếm hữu hết lần này đến lần khác, là cảm giác lưu luyến đến mất hồn này thôi.
Là do cơ thể khát vọng mà thôi, anh có thể khống chế được!
Tư Hải Minh tắm sạch người rồi rời khỏi vòi hoa sen.