“Tại sao tôi phải chạy? Anh vốn không có bằng chứng, tôi giấu anh hẹn gặp Tư Viễn Hằng lúc nào?” Đào Anh Thy tức giận: “Nếu tôi hẹn thì thể nào cũng sẽ không hẹn ở đài truyền hình, lúc nào cũng có thể bị đồng nghiệp nhìn thấy”
“Làm gì trong phòng vệ sinh nam?”
Đào Anh Thy cắn răng nhịn một chút nói: “Không làm gì cả, Tư Viễn Hằng kéo tôi vào nhà vệ sinh nam, sau đó chỉ nói vài câu, còn chưa nói hết thì Đào Anh Thy đã xuất hiện…”
“Chỉ nói thôi?” Con người đen của Tư Hải Minh độc ác.
“Không thì… còn có thể làm gì chứ?” Đào Anh Thy mất hứng giãy dụa, nhưng mà Tư Hải Minh vẫn không buông cô ra, vẫn giữ rất chặt.
“Có phải em cảm thấy bây giờ tôi rất dễ nói chuyện nên không xem lời của tôi ra gì đúng không?”
vietwriter.vn
“Tư Hải Minh, anh buông tay. Đào Anh Thy phẫn nộ: “Trừ sáu đứa nhóc ra, tôi và anh không có quan hệ gì khác.”
Tư Hải Minh giận quá hóa cười: “Không có lệnh của tôi, em chỉ có thể thuộc về tôi, mãi mãi là vậy.
“Từ sau khi sảy thai thì giữa chúng ta đã kết thúc rồi.” Đào Anh Thy nhíu mày, nhất định không thỏa hiệp.
Tư Hải Minh thất vọng lại đau đớn nhìn chằm chăm cô không buông: “Không thể kết thúc.”
“Biết rồi” Đào Anh Thy không quan tâm.
Quan hệ giữa cô và Tư Hải Minh không phải là bình thường, cô muốn cách xa phạm vi của anh †a.
“Kiên trì như vậy là muốn quay lại với Tư Viễn Hằng sao? Hửm”” Tư Hải Minh nhẫn nhịn, giọng nói trầm hơn, cũng lạnh lẽo hơn.
“Nếu như tôi nói là phải thì sao?” Sự phản nghịch trong lòng Đào Anh Thy quá lớn, giống như là một đứa con cãi lời người lớn trong nhà, nỗi sợ và sự bùng nổ cùng xuất hiện.
Tư Hải Minh cảm giác ngực gần như là quặn đau, hơi thở dồn dập: “Em không phải muốn quay lại với Tư Viễn Hằng, em là muốn cậu ta chết.”
Đây là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn.
“Cùng lắm thì chết cùng anh ấy” Đào Anh Thy không thèm quan tâm.
Cả người Tư Hải Minh chấn động, đôi mắt đen căng thẳng vô cùng phẫn hận nhìn cô.
“Đúng là mối tình đầu khó quên… Tôi nghĩ, hẳn là anh không biết cảm giác này…”
Đào Anh Thy mất khống chế, giọng nói vẫn đang run rẩy” Trong đôi mắt quật cường ầng ậng nước.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh như bị kích thích mà híp lại, gương mặt vô cùng căng thẳng.
Cổ tay Đào Anh Thy cảm nhận được một bàn tay mát mát: ‘Không thể quên được cũng không muốn quên”
“Tôi không… ừm.” Miệng nhỏ của Đào Anh Thy bị anh mạnh mẽ căn nuốt, muốn phản bác nhưng không nói được một lời nào.
Theo bản năng giãy dụa chống cự.
Nhưng mà chỉ là cho Tư Hải Minh đã mất khống chế hôn càng sâu.
Đào Anh Thy không thể phản kháng, sức anh quá mạnh.
Tức giận, ấm ức, không cam lòng khiến nước mắt cô đang dần rơi xuống.
Mùi vị ngọt ngào cộng với chút vị mặn khiến cho động tác của Tư Hải Minh hơi dừng lại.
“Buông ra.” Đào Anh Thy dùng sức đẩy anh ra, cô lảo đảo lùi về sau mấy bước, ánh mắt nhìn anh đầy ý hận.
“Tốt nhất em nên quên anh ra, bời vì tôi sẽ không bao giờ buông em” Lời của Tư Hải Minh vẫn bá đạo như vậy, nhưng đến khi nhìn ánh mắt đầy nước của Đào Anh Thy thì ánh mắt anh bỗng mất đi sự lạnh lùng.
Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn anh, xoay người đi.
Để lại một mình Tư Hải Minh đứng ở đó, không nhúc nhích chỉ đứng lặng, cứ như là một bức tượng giữa màn đêm.
Đào Anh Thy ra khỏi khu rừng, đi trên con đường đá cuội, ấm ức trong lòng làm cho nước mắt của cô không kiêm được, không ngừng rơi…
Gì mà mối tình đầu khó quên chứ, cô vì trốn tránh Tư Hải Minh mới nói như vậy, để anh yên †âm buông cô nhưng mà vẫn thất bại…
Thật ra, cho dù là không có Tư Hải Minh thì cô cũng sẽ không quay về bên cạnh Tư Viễn Hằng, trái tim trong lòng đã khác với trước đây rồi.