Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 726


Đào Anh Thy vẫn không có bất cứ phản ứng nào, quyết định không ăn.






Lúc Tư Hải Minh lại bón tới trước mặt, Đào Anh Thy trực tiếp xoay người về phía sau, nhắm mắt lại.


Tư Hải Minh buông bát, xoay người của cô lại, dụ dỗ cô: “Nếu như em không ăn, tôi sẽ dùng miệng đút?” Đào Anh Thy mở mắt nhìn anh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, lời nói ra cũng vô cùng tàn nhẫn: “Tư Hải Minh, anh muốn tôi phải tự sát sao? Tôi chết rồi có phải là anh sẽ buông tha cho tôi không? Nếu là vậy thì bây giờ tôi có thể chết ngay lập tức.”


Mặt Tư Hải Minh lạnh lùng, ánh mắt độc ác nham hiểm, cả người đều đang run lên: “Không có lệnh của tôi, địa ngục cũng không dám nhận em.”



vietwriter.vn



“Buông ra.” Đào Anh Thy giãy dụa.


Ánh mắt đầy ý hận kia khiến cho trái tim của Tư Hải Minh thắt lại, lực bỗng theo bản năng buông lỏng hơn.


Lúc Hạ Khiết Mai tới thì đã thấy Tư Hải Minh đứng bên ngoài phòng bệnh, một người đàn ông trở tay thành mây lật tay thành gió trên thương trường, lúc này lại không biết phải làm gì.


Cô đã nói rồi, Tư Hải Minh giữ lại Đào Anh Thy bên cạnh, nhìn có vẻ như là rất bình thường.


Dù thế nào cũng không nghĩ tới là Đào Anh Thy còn bị sảy thai.


Từ thái độ không thể chấp nhận của Tư Hải Minh, anh vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai. Ít nhất nhìn từ góc độ này thì anh cũng không đặt Đào Anh Thy trong lòng.


Đào Anh Thy nửa nằm nửa ngồi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không hề có tiêu cự, không biết đang nghĩ gì.


Hạ Khiết Mai đi tới nói: “Sắc mặt đã tốt hơn nhiều rồi, ngày mai có thể xuất viện.”


Ánh mắt Đào Anh Thy khẽ run, nhìn về phía Hạ Khiết Mai: “Ăn cơm chưa?”


“.. Không muốn ăn.”


“Vậy thì không được đâu? Cô vừa mới sảy thai, cơ thể rất yếu, cô biết nếu không ăn gì sẽ gây hậu quả như thế nào cho cơ thể không?” Hạ Khiết Mai là bác sĩ, cô ấy hiểu rất rõ điểm này: “Đừng tưởng là bây giờ không có việc gì thì sau này cũng sẽ không có chuyện gì, nhất định phải bổ sung dinh dưỡng. Bây giờ cô còn trẻ, sẽ hồi phục rất tốt.”


“Hồi phục…” Đào Anh Thy thầm thì hai chữ này.


“Tôi biết là cô không thể nào chấp nhận được chuyện này, nhưng mà chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể nói đứa bé này không có duyên với cô. Sau khi chữa trị khỏi, về sau có thể lại mang thai.”


Đào Anh Thy thấy buồn cười, nhưng nụ cười lại đáng chát: “Cô cho rằng… Tôi vì không thể sinh con cho Tư Hải Minh nên mới đau lòng sao? Ngược lại tôi thấy việc mất đứa con lại là chuyện tốt, với tôi mà nói thì ít gánh nặng hơn việc mang thai…”


Hạ Khiết Mai quay đầu liếc nhìn cửa phòng bệnh nói: “Bây giờ Tư Hải Minh không ở đây, cô có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì sao? Gánh nặng gì?”


“Tôi và anh ta… Vốn không nên như vậy…” Đào Anh Thy nói.


Từ trước đến nay đều là cô bị ép buộc… Cũng không đúng, lúc sau cô đã cam tâm tình nguyện, có ý nghĩ kỳ lạ, mơ mộng hão huyền, nên ông trời mới trừng phạt cô như vậy. Là cô đáng đời. “Tôi cảm thấy như vậy rất tốt.”


Vành mắt Đào Anh Thy đỏ lên: “Chỉ là tôi thấy, rốt cuộc làm thế nào mới có thể kéo dãn khoảng cách giữa hai người, tôi cũng không biết phải sống như thế nào…”


Hạ Khiết Mai hoảng sợ: “Cô đừng có nghĩ lung tung. Cô hãy nghĩ đến những đứa nhóc của cô, cô quên bọn chúng rồi sao? Bọn chúng đáng yêu như vậy, luôn theo sau cô gọi mẹ, mẹ, cô nhẫn tâm sao?”


Khóe môi Đào Anh Thy hơi cười cười: “Tôi chỉ nói vậy thôi, tôi sẽ không nghĩ quẩn trong lòng, chỉ là bỗng nhiên thốt ra mà thôi…”


Cô nói với Tư Hải Minh có thể chết ngay bây giờ cũng chỉ là muốn đối đầu với Tư Hải Minh thôi! Cô không thể nào tự tử, vì thoát khỏi Tư Hải Minh, tránh né trái tim rung động của mình mà phải chết thì quá mất lý trí rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK