“Anh Thy, cô thật là không biết nghe lời” Giọng nói
của anh vô cùng dịu dàng thân mật, thậm chí còn rất êm tai.
Đào Anh Thy ngơ ngác nhìn anh, rõ ràng là đang có
thái độ đầy căm ghét, thế nhưng ở khoảng cách gần
như vậy, lại khiến bầu không khí xung quanh trở nên vô
cùng kỳ quái.
Dường như tất cả đều ngưng đọng trong phút chốc.
“0i, xin lỗi nhé, tôi không nhìn thấy gì hết” Trương
“Thiên Di vốn định tới xem xem có phải Đào Anh Thy đã
bị ngã trong phòng trà nước rồi hay không, không ngời
là lại gặp phải cảnh tượng này.
Đào Anh Thy giật nảy mình, cô vội vàng đấy Tư.
Viễn Hãng ra, anh ta lùi về sau một bước, sau đó nhìn
về phía cửa bắng ánh mắt đầy u ám, khiến Trương
Thiên Di sợ hãi bỏ chạy.
Ánh mắt ấy như muốn ăn thịt người đến nơi!
vietwriter.vn
“Đều tại anh đấy! Bị người ta nhìn thấy rồi kìa!” Đào Anh Thy tức giận nói
“Sợ gì chứ?”
“Anh thật sự không sợ bị chị Tân Diễm My biết à?” Đào Anh Thy hỏi.
Tư Viên Hãng không đáp lại nửa lời
“Phải, anh không sợ, cũng giống như hồi ấy khi bị
1ôi bắt quả tang, anh đã nói chia tay ngay lập tức. Nếu
như bị chị Diễm My nhìn thấy, chắc hẳn anh cũng sẽ
chia tay chị ấy luôn đúng không! Nhưng tôi không
muốn làm tổn thương chị Diễm My!” Đào Anh Thy.
không hề khách sáo mà chỉ thẳng tay vào mặt anh ta:
“Nếu như lần sau anh còn lại gần tôi thế này, tôi sẽ..”
Còn chưa nói dứt lời, Tế Viễn Hãng đã xoay người rời đi.
Đào Anh Thy không thế tin nổi: “Này! Tôi còn chưa nói xong mà!”
Thế nhưng Tư Viễn Hãng cứ như thế không hề
nghe thấy, thoáng chốc đã biến mất sau khúc quanh.
Đào Anh Thy chỉ còn biết hậm hực giậm chân vì tức giận!
Cô quay trở lại phòng thu âm, hiện tại đang là giờ giải lao.
Trương Thiên Di đang ngồi trong phòng đọc bản
thảo, thấy cô bước vào, cô ta bèn liếc mắt nhìn cô một cái.
Đào Anh Thy hơi xấu hổ; “Trương Thiên Dị, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi..”
“Cô giải thích với tôi làm gì? Có phải hiểu lâm hay
không, chẳng lẽ tôi không nhìn ra được hay sao?”
như nơi đây đã bị nguy hiểm bủa vây.
Đào Anh Thy hơi hoảng loạn.
Sao Tư Hải Minh lại tới đây? Anh tới đây để làm gì?
Tư Viễn Hãng vừa mới tới cách đây một tiếng, Tư
Hải Minh tới đây là vì Tư Viên Hãng sao? Không phải
chứ? Ngoại trừ Trương Thiên Di ra thì có còn ai khác
nhìn thấy nữa đâu.
Còn nữa, Tự Viễn Hãng đã đi chưa? Nhưng cho dù
anh ta chưa đi thì cũng không sao cả, anh ta tới thăm
Tân Diễm My chẳng phải cũng là điều hợp tình hợp lý sao?
Đào Anh Thy tự an ủi chính mình, cố gắng để
không tự hù dọa bản thân.
Bầu không khí ngột ngạt thế này, dù Trương Thiên
Di không muốn phát hiện ra cũng khó. Một giây trước.
cô ta vẫn còn ngồi trên ghế, ngay giây sau đã vội vàng
đứng dậy, khẽ cúi mình, cô ta không biết người nắm
quyền của tập đoàn Vương Tân tới đây đế làm gì?
Kiểm tra lúc đêm muộn sao? Thật sự khiến người
†a hoang mang hoảng sợ.
Võ Ái Nhi nhận được tin này bèn vội vàng chạy tới,
khi nhìn thấy bóng người trước cửa phòng thu âm, cô.
ta sững người trong giây lát rồi hớn hở bước tới. Nhìn
Trương Thiên Di và Đào Anh Thy đang trong phòng, cô
ta nở một nụ cười châm biếm, dường như đang cười
đắc chí khi thấy người khác gặp nạn.
Đào Anh Thy không hiểu nổi vẻ mặt của Võ Ái Nhị,
sau đó lại nghe thấy cô ta nói: “Anh Hải Minh à, anh.
nhận được tin nên mới có mặt ở đây đúng không? Em
cũng là vì nghe tin cậu Viễn Hãng tới đây tìm Đào Anh.
Thy nên mới đến xem thử”
Đôi lông mày thanh mảnh đẹp đẽ của Đào Anh Thy
khẽ chau lại, tin tức gì cơ? Lại bắt đầu định vu oan giá họa nữa à?
Nhìn ánh mất lạnh lùng u ám của Tư Hải Minh, cô
vội rời ánh mắt đi nơi khác, cô phản bác lại: “Vốn dĩ
không hề có chuyện này mài Tư Viễn Hãng tới đây là
để tìm Tân Diễm My”
“Tìm Tân Diễm My sao? Sao tôi lại nghe nói là tới
tìm cô nhỉ? Trước đây chưa có người làm chứng,
nhưng hiện tại thì có rồi, Trương Thiên Di, cô nói đi? Cô
đã nhìn thấy những gì?” Võ Ái Nhi nói.