Khi anh em nhà họ Tư tặng đồ cho người ta liệu có thể bình dị một chút hay không? Khiến cho cô không thể tìm được một cái cớ nào!
Vì vậy, khi nói điều này cũng là trực tiếp thừa nhận rằng chiếc vòng là của cô ấy, do Tư Viễn Hằng tặng cho cô.
Cô còn cách gì nữa?
Nói dối trước mặt Tư Hải Minh chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình!
Tư Hải Minh mặt không cảm xúc, đôi mắt đen u ám, ngữ khí lạnh đến đáng sợ. “Trả lại cho cô, có muốn không?”
“Không cần nữa, tôi đã nói rồi, vốn định vứt đi nhưng chưa kịp thôi…”
Đào Anh Thy xoa dịu nỗi bất an trong lòng nói.
“Vậy thì giải quyết dứt điểm đi!”
vietwriter.vn
Cô nhướng mày nhìn lên, nhưng rồi lại nhìn trúng vào đôi mắt đen lạnh lùng của Tư Hải Minh, khiến cô run rẩy nhìn xuống: “Được.”
Cô bước về phía trước, lo lắng cầm lấy chiếc vòng từ tay Tư Hải Minh, nín thở đến mức ngực thắt lại.
Cầm lấy cái vòng xong, cô quay lại lấy chiếc kéo ở tủ bên cạnh đó.
Cô bắt đầu cắt nó.
Cô dùng hết sức bình sinh để phá hỏng nó.
Cố gắng như vậy trước mặt Tư Hải Minh nghe chừng không có kết quả.
Bởi vì cô biết rõ, cái Tư Hải Minh muốn là kết quả khiến anh hài lòng.
Một khi anh không hài lòng, cái vòng sẽ thành dây dẫn lửa, mà cô cũng sẽ xui xẻo.
Đây là thứ cuối cùng Tư Viễn Hằng tặng cho cô, cho dù chỉ là vòng tay, nhưng Tư Hải Minh cũng không thể chịu đựng được.
Đào Anh Thy nhắm mắt lại, dùng hết sức bình sinh nhưng cố gắng đến cả
người cũng run lên mà vòng chưa hề đứt.
Lúc này, một bàn tay ôm lấy mu bàn tay cô, bao cả bàn tay cô lại.
Thân thể Đào Anh Thy chấn động, sức mạnh trong tay đột nhiên biến mất, cử trụ lại ở đó.
“sức lực yếu quá.” Tư Hải Minh dán lên người cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp và nguy hiểm áp vào tai cô, tiến sâu vào màng nhĩ mỏng manh, rồi một tiếng lách cách, chiếc vòng tay tách ra làm hai.
Không chỉ hai, mà hai còn phân thành bốn.
Dưới sức lực của Tư Hải Minh, dường như chỉ cắt một sợi chỉ mà thôi, thậm chí còn rất dễ dàng.
Đào Anh Thy ngơ ngác nhìn chiếc vòng bị cắt rời, nhưng lại cố làm ra vẻ không quan tâm.
Chỉ có cô biết rằng thứ mà chiếc kéo cắt ra không phải là chiếc vòng tay mà là sợi dây tương tư cuối cùng giữa cô và Tư Viễn Hằng.
Cô bị hành quyết dưới sự tàn bạo của Tư Hải Minh.
“Vứt nó vào toilet đi.” Tư Hải Minh ra lệnh.
“Ừm.” Đào Anh Thy không nói lời nào mà đi vào phòng tắm, ném mảnh vỡ trong tay rồi nhấn xả, trong phút chốc mảnh vỡ bị nước cuốn trôi đi sạch.
Bước ra ngoài, cô không thấy Tư Minh, không biết anh đã rời đi lúc nào. Im hơi lặng tiếng y hệt lúc đến ..
Anh có tức giận hay không?
Đào Anh Thy ngồi xổm xuống, sắp xếp quần áo rồi nhét vào vali. Sau khi nhét được một nửa, cô dừng lại, cứ ngồi trên thảm mà ngây ra.
Không còn gì nữa rồi.
Như vậy cũng tốt, tránh cho cô khỏi phải nhìn vật nhớ người.
Có gì tốt cho cô đâu?
Nếu đã không thể thay đổi tình hình, sao phải làm gì khiến Tư Hải Minh tức giận chứ?
Đạo lý này chắc mọi người đều hiểu…
Tiếng gõ cửa vang lên, Đào Anh Thy chỉ vừa mới qua đại nạn thôi, vì thế mà giật bắn cả mình.
Nhìn thấy dì Hà đẩy cửa bước vào, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Sao lại ngồi dưới đất thế này?” Dì Hà đến giúp cô thu dọn.
“Dù sao cũng có cái thảm, ngủ trên mặt đất không sao ạ.” Cô cười gượng.
“Tôi thấy cậu Hải Minh đi rồi mới qua, cô không sao chứ? Tôi thấy cô vội vàng bước lên lầu.”
Đào Anh Thy nghĩ, rõ ràng như vậy sao?
“Tại sao cô lại ngẩn ngơ ở đây một mình thế?” Dì Hà hỏi.
Cô nhìn ra cửa sổ kính sát đất, nghiêm nghị hỏi: “Dì Hà, trước đây dì có nghe tin đồn đại nào trong thôn không? Ví dụ như tôi không phải là con đẻ của Liêu Ninh ấy?”
“Hả? Cô… Cố nghi ngờ cô không phải là con gái ruột của Liêu Ninh sao?” Dì Hà bị câu hỏi của cô làm cho sững sờ.