Trong lòng Diệp Thiên Thanh đang có tâm sự nặng nề, đương nhiên không rảnh quan tâm đến tâm trạng của Tần Chinh. Đế thần y biết chuyện cô mang thai chắc chắn là do Đế Anh Thy nói, bọn họ là anh em, hơn nữa còn từng còn giúp đỡ cô, nói ra cũng không có gì lạ, mang thai là chuyện vui mà. Có điều những khúc mắc bên trong không thể để lộ ra được…
Hai người ở trong phòng ngồi trên sofa xem TV.
Tần Chinh không kiên nhẫn ngồi với cô, tự chơi di động, nhắn tin không đứng đắn với cô gái họ Tào.
“Tôi về phòng đây” Hơn một tiếng sau, Diệp Thiên Thanh cảm thấy cũng được rồi nên đứng dậy đi về.
vietwriter.vn
“À.Tần Chinh cũng không thèm ngẩng đầu lên trả lời, tiếp tục chơi điện thoại.
Lúc Diệp Thiên Thanh trở về phòng vẫn rất hồi hợp. Lỡ Đế thần y còn ở đây thì sao, tuy cảm thấy khả năng đó rất thấp nhưng vẫn suy nghĩ lý do nếu bị hỏi vì sao lại về phòng mình!
Nói là cãi nhau với Tần Chinh đi!
Cô vào phòng, đóng cửa lại. Không nhìn thấy Đế thần y bên trong, kiểm tra khắp nơi vẫn. không thấy ai Diệp Thiên Thanh mới yên tâm, lên giường nằm.
Nhẹ nhàng vuốt phần bụng bằng phẳng, cô nhất định phải sinh đứa bé ra.
Để thần y không phải người nơi này, chỉ cần anh ta trở về thì mình không cần cẩn thận như vậy nữa.
Vậy còn Đế Anh Thy? Diệp Thiên Thanh nghĩ, hay là đóng cửa tiệm hoa tìm một nơi yên tĩnh dưỡng thai, càng ít qua lại với người họ Đế mới càng bảo đảm. Tuy rằng hơi có lỗi với Đế Anh Thy nhưng mà hết cách rồi. Về phần Tần Chinh chắc chắn anh ta rất vui vẻ với sắp xếp như vậy, tối nay khuôn mặt cô đã khiến Tần Chỉnh lưu lại bóng ma rồi.
Ngày hôm sau Đế Anh Thy nhận được điện thoại của Diệp Thiên Thanh thì vội vàng chạy qua. Hết cách rồi, anh ba cô không có ở đây, Tư Hải Minh lại giống như thú hoang canh cô sát sao, cô thật hoảng sợ mà!
Diệp Thiên Thanh đã pha sẵn sữa bột chờ cô, còn chuẩn bị mấy loại đồ ngọt nữa.
Đế Anh Thy cũng không đến tay mà mang theo rất nhiều sữa bột cao cấp giàu dinh dưỡng, trái cây và bánh quy cung bổ sung vitamin cho phụ nữ mang thai.
“Sao… Sao cô mua nhiều đồ cho tôi thế?” Diệp Thiên Thanh sợ ngây người.
“Bây giờ cô đang mang thai chắc chắn muốn ăn nhiều thứ lắm? Đây là chút tâm ý của tôi cô đừng cảm thấy áp lực” Đế Anh Thy cười nói.
“Tôi… Cảm ơn cô. Từ lúc Diệp Thiên Thanh mang thai đến bây giờ, đừng nói cha mình, dù là Tần Chinh cũng chưa từng chăm sóc cô như vậy, giống như mang thai là chuyện dễ như ăn cơm vậy.
“Cảm ơn cái gì, đây là chuẩn bị cho tôi phải không? Đế Anh Thy cười ngồi xuống.
Diệp Thiên Thanh nhìn Đế Anh Thy, nghĩ tới kế hoạch của mình trong lòng cảm thấy không yên.
Quen biết chưa lâu nhưng cô rất thích Anh Thy, có cảm giác rất thân thiết…
Diệp Thiên Thanh cắn một miếng điểm tâm ngọt, hỏi: “Anh Thy, tôi chuẩn bị đến nông thôn dưỡng thai”
Đế Anh Thy giật mình: “Cửa hàng thì sao? Không mở nữa à?”
“Ừ, hoa trong tiệm còn rất tươi, nếu cô thích tôi sẽ kêu người mang đến nhà cô” Diệp Thiên Thanh nói.
Thai phụ muốn tìm nơi yên tĩnh để dưỡng thai cũng là chuyện bình thường.