Để Anh Thy đau khổ ôm đầu, vùi khuôn mặt vào trong đầu gối.
Đế Anh Thy, mày phải bình tĩnh lại một chút! Bình tĩnh…
Khi Tư Thái Lâm lần nữa vào nhà vệ sinh thì người đàn bà kia lại xuất hiện, cậu bé căng thẳng nhìn cô ta.
“Tư Thái Lâm, bây giờ cháu đã tin vào lời người bạn của mẹ cháu rồi sao?” Bà ta hỏi.
“Anh trai, chị gái sẽ không như vậy đâu…” Tư Thái Lâm nói là nói vậy nhưng lòng cũng không hoàn toàn chắc chắn.
“Thế này đi, cháu lén bỏ thứ thuốc này vào trong cốc nước của anh trai cháu. Sau khi cậu ta uống xong, cậu ta sẽ nói ra sự thật” Người đàn bà đó nói.
vietwriter.vn
Tư Thái Lâm cầm lấy viên thuốc màu trắng kia hỏi: “Thực sự có thể nói thật à?”
“Phải, sau khi nghe được sự thật, cháu sẽ hiểu các bác có gạt cháu hay không. Tuy nhiên nhất định đừng để bất cứ ai trông thấy, nếu không thuốc sẽ mất linh đấy, hiểu chưa?” Sau khi nói xong, bà ta nhìn xung quanh đầy vẻ thần bí rồi mới rời đi.
Tư Thái cầm theo viên thuốc đi vào nhà vệ sinh, cậu bé ngồi trên bồn cầu, mở đôi tay bé nhỏ ra nhìn viên thuốc trắng, lòng đầy căng thẳng. Thật sự phải cho anh trai uống cái thuốc này à?
Nếu sau khi uống thuốc này xong anh trai lại bảo anh trai đã giết mẹ thì phải làm thế nào?
Cậu… cậu nhất định sẽ không tha thứ đâu…
Lúc tan học, Bảo Nam hỏi Tư Thái Lâm: “Thái Lâm, qua nhà cháu ở nhé?”
“Chú không đi.Tư Thái Lâm nói rồi chạy mất.
Cậu bé chạy rất nhanh còn ngã ra đất một lần rồi lại bò dậy chạy tiếp, tựa như đang có thứ gì đáng sợ lắm bám theo sau cậu vậy.
Cậu chạy thẳng đến cổng trường, đứng đó mà không nhìn thấy ba…
Cậu há miệng thở dốc, thứ đồ trong túi làm cậu vừa hoang mang vừa sợ.
Nếu như đi với Bảo Nam thì phải cho anh trai uống thứ thuốc này, cậu sợ anh trai bảo anh trai đã giết mẹ…
“Thái Lâm! Có phải hôm nay ba đến sớm quá không? Con chờ đã lâu chưa?” Tự Triều Vũ mang dáng vẻ vô tâm hỏi.
Tư Thái Lâm lắc đầu không đáp rồi bị Tự Triều Vũ lôi lên xe.
Tư Triều Vũ lái xe, Tư Thái Lâm yên lặng ngồi sau.
“Sao không nói chuyện? Đi học không vui à? Có phải do sáu nhóc kia bắt nạt con không?”
“Mấy đứa Bảo Nam không bắt nạt con” Tư Thái Lâm đáp.
“Vậy thì tốt” Tự Triều Bảo vừa nói vừa nghĩ xem nên hỏi gì: “Hôm qua, con có gặp anh không?”
“Có, gặp rồi”
Tư Triều Vũ không nên được thở dài: “Chết một hồi rồi lại sống một hồi. Chuyện này còn không phải là khiến tim người ta lên xuống rồi sao? Cũng không phải ba ép anh con phải chết nhưng nếu không chết thì cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ, cứ thần thần bí bí như thế. Hoàn toàn chẳng xem ba là người thân gì hết”.
Từ đầu đến cuối Tư Thái Lâm vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa xe.
“Thái Lâm, hôm nay Bảo Nam không đến tìm con đi chơi à?”
Thái Lâm rũ mắt đáp: “Vừa tan học con đã đi rồi”
“Con đừng để ý đến ba, muốn đi đâu thì đi, ba sẽ không nói gì đâu. Còn nếu con bị bắt nạt thì nhất định phải nói với ba đấy, biết chưa? Mặc dù ba không giỏi giang như ba của Bảo Nam nhưng ba chắc chắn vẫn sẽ liều mạng!” Tự Triều Bảo ra vẻ tình cha như núi.
Mũi Tư Thái Lâm cay cay, cả mắt cũng thế, rồi càng thêm im lặng.