Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 537: Anh đã cho phép rồi!





Đôi mắt đề phòng của Đào Anh Thy run rẩy, cơ thể cứng đờ không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy Cô có thể đi đến đó bất khi nào bất cứ lúc nào, điều đó có nghĩa là cô có thể gặp các con của mình bất cứ lúc nào sao?






“Không muốn sao?” Đôi mắt đen sắc bén của Tư Hải Minh có thể chui vào nơi sâu nhất trong linh hồn của Đào Anh Thy khiến cho cô cụp đôi mắt xuống, mất tự nhiên không có nơi nào trốn tránh.


Giọng nói của cô trở nên yếu ớt: “Không phải, tôi muốn chứ. Vậy… đến lúc đó tôi sẽ nói với anh”


“Hết rồi? Hả?” Đào Anh Thy ngước mắt lên, trong đôi mắt đen của Tư Hải Minh vẫn bình thản, nhưng thật ra anh đang giấu đi tính độc chiếm của mình.


Đào Anh Thy đưa đôi tay ra ôm lấy cổ của anh, sau đó dán đôi môi vừa gợi cảm vừa mỏng nhẹ lên…



vietwriter.vn



Hai người quấn trong xe một chút, lúc này Đào Anh Thy mới đặt đôi chân mềm nhũn xuống xe Cô đi đến thang máy.


Đi vào trong thang máy, chiếc xe màu đen vẫn đợi cách đó không xa. Khắp xe đều là màu đen nên không nhìn thấy người bên trong, nhưng Đào Anh Thy vẫn có cảm giác bí bách khi đối diện với Tư hải Minh. Cho đến khi cánh cửa thang máy đóng lại thì cảm giác bí bách chèn ép này mới biến mất.


Khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm.


Trong đầu cô hiện lên những lời nói của Tư Hải Minh, muốn đi đến biệt thự Minh Uyển thì nói trước với anh một tiếng.


Anh đã cho phép rồi, thật sự đã cho phép rồi! “Bịch!” Đào Anh Thy nhảy cẵng lên khiến cho cả thang máy rung chuyển, khiến cho cô sợ hãi vô cùng mà dừng ngay hành động ấy lại.


Cô cảm thấy mình thật sự vô cùng vui vẻ phấn chấn! Từ đó bây giờ bất cứ lúc nào cô cũng có thể được gặp sáu đứa con của mình.


Nhưng đột nhiên Tư Hải Minh thỏa hiệp như vậy, rốt cuộc anh đã nghĩ cái gi? Vì sáu đứa trẻ sao…


Dù sao cả ngày nhìn thấy sáu đứa trẻ khóc lóc ồn ào trước mặt mình phiền phức như vậy cũng là chuyện rất đau đầu.


Liêu Ninh ăn cơm xong nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì nghĩ đến dáng vẻ vừa khóc lóc vừa làm loạn với Tư Thái Lâm vào ngày hôm qua, bà ta càng nghĩ càng tức giận.


Bây giờ Đào Anh Thy cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi cho nên có thể không thèm để bất cứ ai vào mắt, đúng không? Nếu như cô không có lòng muốn tranh giành thì cũng không xứng để xách giày cho nhà họ Tư!


Chứ nói gì là bám vào Tư Hải Minh! Bà ta chuyển ánh mắt, trong lòng nảy ra một mưu tính. Bà ta để ý đến những người xung quanh, sau đó cầm điện thoại ra gọi cho Tư Lệnh Sơn.


“Sao lại gọi điện thoại cho tôi? Bình thường tôi đến tìm bà, bà còn không thèm đếm xiỉa đến tôi. Cảm thấy vẫn là tôi tốt sao?”


Liêu Ninh liếc mắt đầy khinh thường: “Thấy ông nhớ đến phần của tôi cho nên tôi nói với ông một chuyện, Đào Anh Thy biết tung tích của Tư Viễn Hằng rồi”


“Cái gì? Đào Anh Thy? Nó vẫn liên lạc với Tư Viễn Hằng sao?”


Tư Lệnh Sơn tưởng có Tư Hải Minh ở đây thì Đào Anh Thy không có lá gan đấy nữa: “Tại sao người phụ nữ này lại hèn hạ đê tiện như vậy? Cô ta làm hại con trai của tôi còn chưa đủ sao?”


Ông không nghe nói dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng sao? Hơn nữa Đào Anh Thy dụ dỗ nhiều đàn ông như vậy, không chỉ một mình ai cả, ngay cả Tư Hải Minh cũng bị nó đùa giỡn xoay vòng vòng.


Cứ như vậy chỉ có người đứng ngoài mới nhìn rõ thôi. Tôi cảm thấy hay là ông đi dạy dỗ Đào Anh Thy đi, nếu không nó sẽ không nói cho ông biết Tư Viễn Hằng ở đâu đâu” Liêu Ninh xúi giục Tư Lệnh Sơn, trong lòng bà ta thật sự độc ác nham hiểm.


“Nếu như bà không nói thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô ta đâu!” “Ông có thể hỏi và có thể dạy dỗ nó, nhưng không được nói là tôi nói cho ông biết”


“Bà yên tâm, tôi sẽ không bán đứng bà đâu” Tư Lệnh Sơn cúp điện thoại, trong bụng ngùn ngụt lửa.


Sự mất tích của Tư Viễn Hằng chắc chăn không phải là chuyện vô duyên vô cớ.


Trước kia bởi vì Đào Anh Thy lúc nào Tư: Viễn Hằng cũng chống lại người ba là ông ta Bây giờ thì hay rồi, ngay cả công ty cũng không quản! Vậy thì coi là cái gì? Vì một đứa con gái mà phá hủy bản thân mình suốt đời sao?


Trong đầu thăng bé chứa cái gì vậy? Đào Anh Thy và người phụ trách kinh doanh đã hẹn xong thời gian quay quảng cáo, địa điểm là trong tầng trệt ven đường thành phố.


Quay quảng cáo không đến ba tiếng, Đào.


Anh Thy lại quay trở về đài truyền hình.


Cô có xe của riêng mình, còn là chiếc xe Đào Hải Trạch mua cho cô.


Ngồi trên xe quay trở về sắp được bốn tiếng rồi.


Đào Anh Thy nhìn bên ngoài cửa sổ xe suy nghĩ miên man.


Cô đang nghĩ tối nay đi đến biệt thự Minh Uyến đi! Tốt nhất là trong mấy ngày gần đây cứ ở nơi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK