Edit by Trà Nữ Lê
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất có lỗi với bọn trẻ thế nhưng mọi người hãy thông cảm cho nàng nhé
Nàng vốn cũng đâu có nguyện ý cùng Tư Hải Minh đi biển, nhưng vì con cái nên nàng mới miễn cưỡng mà đồng ý…
Không có sự đồng ý của Tư Hải Minh liền đưa ra kế sách này trong lòng của anh nhất định cũng sẽ không nguyện ý
Hiện tại ngay trước mặt bọn nhỏ anh ấy cũng như nàng mọi thứ đều là thỏa hiệp
Tần Kính Chi cùng Kiều Như An đi tới
“Anh Thy”
Kiều Như An vui vẻ nhìn Đế Anh Thy chào hỏi “Anh Thy!” Nhìn thấy người đứng bên cạnh nàng lạnh như băng cô ta không khỏi đè nén cảm xúc vui sướng của mình xuống, tất cả đều phải lịch sự “Ngài Hải Minh khỏe chứ!”
vietwriter.vn
Tư Hải Minh không phản ứng giống như không nghe thấy cô ta hỏi
Đúng vậy, anh không có cách nào làm cho hai người kia biến mất chổ này!
Đem nội tâm kèm lệ khí thâm trầm che giấu vào trong!
Tần Kính Chi ánh mắt rơi vào hình dáng sáu đứa bé, tướng mạo đều được sự thừa hưởng nét đẹp của Tư Hải Minh và Đế Anh Thy, rất là đáng yêu. Nhìn bọn trẻ càng khiến cho nội tâm anh thêm sa sút bởi vì những đứa trẻ này là Anh Thy cùng người đàn ông khác sinh ra
Nhưng vì đây là con của Anh Thy nên anh ấy cũng không có phản đối, sẽ thật thương bọn trẻ…
Trên tay là những cái túi chuẩn bị gồm sáu phần quà, Tần Kính Chi lấy từng cái ra đưa cho bọn trẻ “Lần đầu gặp mặt, đây là thành ý của bác, hy vọng chúng cháu sẽ thích”
Sáu đứa trẻ nhận lấy, mở quà ra
Đối với con gái là cài tóc bằng kim cương, con trai là bút mạ vàng
Đế Anh Thy sửng sốt một chút, sao Tần Kính Chi lại mua quà quý như thế tặng bọn nhỏ chứ?
“Quà rất đắt. Em gọi mọi người ra biển chơi sao lại tặng quà nữa?” Đế Anh Thy nói
Kiều Như An nói “Tôi rất thích con nít! Mua cho các cháu tôi rất vui vẻ”
“Đều là chuẩn bị quá vội vàng anh còn lo lắng bọn trẻ sẽ không thích, về sau nếu thích cái gì thì hãy nói bác, bác sẽ mua cho các cháu nhé” Tần Kính Chi ánh mắt yêu thương nhìn bọn trẻ
Tư Hải Minh biểu lộ sự lạnh lẽo, rất muốn nói tôi cũng có tiền không cần các người mua!
“Cảm ơn”
“Cảm ơn”
“Cảm ơn”
“Cảm ơn”
“Cảm ơn”
“Cảm ơn”. Sáu đứa trẻ mặc dù có chút mơ hồ nhưng vẫn lễ phép nói cảm ơn
Đế Anh Thy nghĩ có khi nào Tần Kính Chi biết nàng mất trí nhớ, biết nàng trước kia là Đào Anh Thy, cũng biết nàng có sáu đứa bé cho nên anh ấy mới có thể mới đối xử tốt như vậy…
Chỉ là về phía Kiều Như An thì sẽ như thế nào…
“Đi!” Tư Hải Minh mở miệng, phân phó vệ sĩ “Dẫn bọn trẻ đi lên”
Vệ sĩ bế từng đứa trẻ hướng du thuyền mà đi lên
Tư Hải Minh ánh mắt rơi vào thân thể Tần Kính Chi, còn về phía Kiều Như An anh như không thấy
“Mời đi?” Tư Hải Minh âm tình bất động mà mở miệng
Tần Kính Chi cũng không khách khí với anh, quay người đi lên du thuyền, Kiều Như An đi theo phía sau
Tư Hải Minh nhìn hình dáng phía sau lưng hai người. Ánh mắt như đồng tình
Đế Anh Thy chuẩn bị đi theo bên hông liền bị xiết chặt, bị ôm từ sau lưng đâm vào cơ ngực rắn chắc của anh khiến nàng bực tức “Tư Hải Minh, không muốn anh động tay động chân vào tôi! Đây không phải một lần! Trong lòng không biết giới hạn sao?”
Vừa nói nàng vừa giật tay ra khỏi lưng nàng, Đế Anh Thy mang theo sự tức giận “Có cái gì muốn nói thì nói!”
“Hai người bọn họ là một đôi?” Tư Hải Minh hỏi
Đế Anh Thy sững sờ, Tần Kính Chi nói không có, nàng cũng cảm thấy rất không có khả năng, bởi vì Tần Kính Chi hoàn toàn không có ý kia. Chẳng lẽ do nàng nhìn không ra mà Tư Hải Minh lại nhìn ra?
Rất có thể bởi vì Tư Hải Minh có cái nhìn rất sâu!
“Không liên quan gì đến anh!” Đế Anh Thy không nghĩ sẽ cùng anh nói chuyện, quay người hướng lên du thuyền
Tần Kính Chi cùng Kiều Như An đã đi đến tâng của boong tàu, Tư Hải Minh mắt đen đảo đến cùng Tần Kính Chi bốn mắt nhìn nhau, rất là lạnh chí
Tần Kính Chi không sợ hãi, lãnh đạm biểu lộ
Tư Hải Minh đã nhìn ra hai người kia không có ý tứ anh chỉ là cố ý lừa Đế Anh Thy mà thôi