Sau khi cô hỏi xong, dường như vẻ mặt anh đã thay đổi, cả người cô lạnh toát, hình như đã nói trúng điểm yếu của anh, Đào Anh Thy hít thật sâu, hơi thở vô cùng hoảng loạn.
Cô cắn răng, hai tay nắm chặt lại, buộc phải nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Tư Hải Minh: “Xem ra lá gan của cô cũng không nhỏ”
Giọng nói như bị bóp nghẹt của anh vừa lạnh lùng vừa đáng sợ.
Kiểu nguy hiểm không thể lường trước được như thế này khiến Đào Anh Thy vô cùng sợ hãi.
vietwriter.vn
Cô ngửa đầu ra sau, cổ duỗi ra thành một đường cung quyến rũ, đem tới một cảm giác vô cùng mỏng manh, kiều diễm.
“Ngài Hải Minh, tôi không cố ý, tôi chỉ là… a!” Thân thế Đào Anh Thy đột nhiên run lên, cổ cô vừa bị Tư Hải Minh cắn, cảm thấy có hơi đớn, cô sợ đến tái mặt: “Đừng…”
Đào Anh Thy buộc phải rướn cổ về phía sau, đôi môi dần hé mở, vừa sợ hãi vừa chịu đựng lực cản càng lúc càng mạnh.
Một tay năm chặt vạt áo khoác của Tư Hải Minh, một tay nằm lấy cánh tay anh, đầu ngón tay cố sức bấu vào như sắp chết.
Đào Anh Thy cứ tưởng cố cô sắp bị anh cắn đến đứt thì Tư Hải Minh dần dần nhả ra, thậm chí còn liếm lên vết cắn như muốn xoa dịu cô.
Cảm giác đau rát ở chỗ vừa bị cắn khiến Đào Anh Thy khẽ run lên.
“Không được có lần sau ”
“…Dạ…”
Tư Hải Minh thả cô ra, lạnh lùng bước ra khỏi phòng trà.
Cả người Đào Anh Thy mềm nhũn, nếu không phải tay cô đang vịn vào bàn ăn thì chắc có lẽ cô đã ngã quy xuống sàn.
Cô lấy điện thoại ra, mở camera trước thì nhìn thấy trên cổ mình có một vết cắn rất đáng sợ, dấu răng đã biến mất, nhưng còn để lại một vết đỏ, giống như hình một quả dâu tây đỏ tươi in trên đó.
Chỉ là như thế này quá nguy hiểm, cho đến giờ chân của Đào Anh Thy vẫn còn mềm nhũn.
Người đàn ông này thật đáng sợ, cứ như anh sắp nuốt chửng cô vậy.
Cô chỉ là hỏi về gia đình của anh đã như vậy, nếu như để anh biết cô là con gái của Liêu Ninh, không phải sẽ ăn tươi nuốt sống cô luôn sao?
Đào Anh Thy lấy lại tinh thần rồi rời khỏi phòng trà, đến phòng thư ký, đi đến cuối hành lang, thì gặp Tư Thái Lâm vừa đẹp trai vừa đáng yêu đang nhìn cô, cậu bé chạy về phía Đào Anh Thy, chỉ những ngón tay mũm mĩm vào cô: “Chị ơi!”
“..` Đào Anh Thy nhìn thấy một bóng đen cao lớn đi ra từ văn phòng phía trước, sợ hãi ôm Tư Thái Lâm, bịt miệng của cậu bé lại, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm bị che đi một nửa, cô và cậu bé trốn vào một góc. Nhỏ giọng nói: “Đừng làm ồn”
“Sao ạ?” Tư Thái Lâm ngây thơ mở to đôi mắt tròn xoe hỏi, sau đó… có một cảm giác ngứa ngáy từ lòng bàn tay Đào Anh Thy truyền tới.
“…” Kêu em đừng làm ồn, sao em lại liếm lòng bàn tay của chị nữa rồi!
Nhìn thấy Tư Hải Minh đã bước vào thang máy, Đào Anh Thy lập tức bỏ tay ra, buông cậu bé ra, lòng bàn tay cô toàn là nước bọt của cậu bé.
“Chị ơi!” Tư Thái Lâm gọi cô.
“Chị không phải là chị của em, đừng gọi bừa.” Đào Anh Thy từ chối bị kêu như thế, cô nghiêm túc nói với cậu bé: “Không cần biết là có ai đã nói gì với em, đó đều không phải là sự thật.
Chị không phải là chị của em. Lần sau đừng gọi như vậy nữa, đặc biệt là ở tập đoàn Vương Tân, em biết chưa? ”
Tư Thái Lâm ngẩn người, sau đó nước mắt lưng tròng, đau lòng nói: “Mọi người… mọi người không ai cần em nữa rồi!” Nói xong không kìm được nước mắt, òa khóc “Huhu..”
Đào Anh Thy sợ tới mức vội bịt miệng cậu bé lại, kêu cậu bé dừng khóc, nếu cứ khóc như vậy nhất định sẽ gây chú ý, mọi người sẽ kéo tới, cô cũng không biết phải giải thích thế nào.
“Chị không phải là không cần em, em đừng khóc” Trước tiên phải đỗ cho cậu bé nín, khi bỏ tay ra khỏi miệng cậu bé thì lòng bàn tay cô lại bị ướt nữa rồi.
Tư Thái Lâm mắt ướt nhòe nhìn cô: “Chị… Chị nói thật sao?”