Sau khi việc được giải quyết, Đào Anh Thy nghĩ thầm, cũng may là lương thư ký không thấp, đến lúc đó trả góp, cuộc sống sinh hoạt cũng không có gì trở ngại.
Đào Anh Thy ở một chỗ nghĩ ngợi, đám nhỏ vừa được mua đồ chơi nên cực kỳ ầm ĩ. Bảo Nam cầm súng trong tay luyện bắn.
Bảo Vỹ cầm thìa nhỏ cho gấu trúc bông ăn bánh quy.
Bảo Long và Bảo My cầm diêu chạy khắp nơi, Bảo My bị ngã xuống đất, lập tức khóc đến đáng thương.
Bảo Long vội chạy tới an ủi: Không đau, không đau, thối đau nhức đi này, phù phù.”
“Vâng, phù phù, thổi đau nhức đi..” Bảo My nín khóc, lại mỉm cười bò dậy, tiếp tục chạy theo Bảo Long.
Bảo An cầm bút vẽ lên giấy.
vietwriter.vn
Đang vẽ nghiêm túc, Bảo Long và Bảo My lại giãm lên vở của nó, còn đá vở của nó đi xa.
“Ơ?” Bảo An nhìn vở bị đá đi, phản ứng chậm nửa nhịp mới lấy vở về, tiếp tục vẽ.
Bảo Hân giày vò con búp bê còn chưa đủ, chạy tới: “Con muốn chải tóc cho mẹ!”
“Chải tóc cho búp bê đi, mẹ phải đi làm rồi” Đào Anh Thy nói: “Về sẽ cho con chải sau nhé”
Đào Anh Thy đi tới công ty, buổi trưa cô đi tới bãi đậu xe ở tầng hầm, nhìn lái xe không có ở đó, liền lén lút tới gần chiếc Rolls-Royce.
Cho dù không có ánh nắng chiếu vào, lớp sơn trên thân xe vẫn cực kỹ bóng loáng, xa xỈ vô cùng.
Đào Anh Thy muốn nhìn xem vệt vẽ mà Bảo An để lại ở chỗ nào.
Xem xong bên trái, cô liền đi qua bên phải, sau đó nhìn thấy một hình tròn ở bên trên.
Đào Anh Thy than thở, Bảo An đúng là biết chọn xe, vung tay một cái đã chọn ngay chiếc xe của ba ruột nó.
Thật sự không xóa được sao? Cần sáu trăm triệu thật ư?
Đào Anh Thy dùng tay áo của mình lau lên, nhưng vô dụng.
Cô hà hơi lên vết vẽ, lại lau, nhưng vẫn vô dụng.
Ngay khi Đào Anh Thy đang khom người nhìn ngắm ở đó, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí có điểm bất thường.
Dường như có ai đó đang ở đây.
Ánh mắt rơi trên thân xe, vì bóng chiếu rọi vào nên màu đen càng đậm hơn, bao phủ lấy người cô.
Trái tìm của Đào Anh Thy đập rộn lên, chậm rãi quay người, cho dù đã đoán được là ai, nhưng khi nhìn thấy bóng người cao lớn, cô vẫn bị dọa đến suýt chút thì tắc thở.
“Anh… Ngài Hải Minh” Gương mặt của Đào Anh Thy phiếm hồng, hành vi vừa rồi của mình nhất định rất kỳ lạ: “Chuyện đó, ha ha… tôi thấy có hình vẽ, không biết là do ai làm, nên muốn giúp anh lau đi! Ai ngờ xóa không sạch, chắc là có thể đánh bóng nhỉ?”
“Cô đúng là quan tâm xe của tôi nhỉ” Đôi mắt đen thâm sâu của anh nhìn chằm cằam vào cô.
“Không phải, tôi…”
“Hai giờ chiêu đến phòng làm việc của tôi” Tư Hải Minh nói xong, liền đi tới chiếc Maybach màu đen
Đào Anh Thy trở mắt nhìn chiếc Maybach quý giá lướt qua người mình.
Không phải chứ? Sao lại tới phòng làm việc của anh?
Cô có làm gì sai đâu, thật sự chỉ muốn lau đi cho anh thôi mà.
Tư Hải Minh hiểu lầm gì rồi chăng?
Đào Anh Thy thật muốn khóc.
Cô trở lại phòng thư ký, nghĩ tới hai giờ còn phải đến phòng làm việc của Tư Hải Minh, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Bây giờ đã là mười hai giờ, chỉ còn hai tiếng nữa.
Đi vào nhà vệ sinh, ngôi trên bồn cầu, trong đầu nghĩ ngợi không biết rốt cuộc Tư Hải Minh muốn làm gì với mình? Cô lại nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng họp, ngay cả suy nghĩ chạy trốn cô cũng có.
Toilet có người vào, là ăn cơm xong đến trang điểm lại.
“Trong phòng lại có người hỏi chuyện của Đào Anh Thy”
Đào Anh Thy ngồi trong phòng toilet dán tai vào cửa nghe lén, nói mình à? Nói cái gì về mình thế?
“Hỏi xem cái cô Đào Anh Thy này sao mà vào được phòng thư ký, khiến cho các cô ấy ghen ty gần chết”
“Hâm mộ thì làm được gì, đó là do tự Ngài Hải Minh cân nhắc. Hình như Đào Anh Thy chống đối Tần Minh Hạo nên mới được ấy, cái tên háo sắc đó, nghe đúng là hả giận”
“Có điều có người cũng nghi ngờ Đào Anh Thy với Ngài Hải Minh có gì đó.”
“..” Đào Anh Thy thắc mắc không biết sao họ nhìn ra được.
“Đừng nghĩ nhiều, xưa nay Ngài Hải Minh không bao giờ ra tay với nhân viên nữ.