“Lần sau tôi cam đoan sẽ không gặp mặt Tư
Viễn Hãng nữa, tôi thề đấy…”
“Còn có lần sau hả?” Tư Hải Minh bước tới
gần, giam cô lại giữa cơ thế mình và thang máy,
nắm lấy căm của cô kéo lên hỏi.
“Không có, không có lần sau!” Đào Anh Thy
cuống quít sửa lại câu trả lời.
“Nhớ kỹ cho tôi, dám phản kháng, tôi sẽ khiến
cô sống không bẵng chết!”
Đào Anh Thy run lên: “Vâng…”
Cửa thang máy mở ra, Tư Hải Minh không đi
ra ngoài, mà dùng một tay cầm lấy lưng quần của
Đào Anh Thy, dùng sức kéo một cái, chỉ nghe lách.
vietwriter.vn
cách một tiếng.
“AI” Đào Anh Thy kinh hoàng phản kháng:
“bừng!”
*Tôi vừa nói gì? Nhanh như vậy đã quên rồi
sao?” Tư Hải Minh hỏi bắng giọng nguy hiểm.
“Nhưng mà… nhưng mà đang ở trong thang
máy…” Đào Anh Thy lo lắng nói.
Từ Hải Minh nắm lấy gáy cô, hơi dùng lực.
*A đau…”
cơ thể Đào Anh Thy mềm nhũn, trực
tiếp quỳ gối trước mặt anh, đối mặt với eo của
anh, điều này dọa cô sợ đến nỗi muốn lui về phía sau.
Tư Hải Minh dùng một tay bóp mặt, từ trên
cao nhìn xuống cô: “Không thích mùi vị bị ấn đầu yết hầu.”
Đào Anh Thy chịu nhục đến đỏ bừng cả mặt:
“Anh… sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã
nói không có liên quan gì tới tôi rồi, tôi vô tội! Anh
rõ ràng là đang giận chó đánh mèo!”
“Giận chó đánh mèo? Tôi thật sự không nhìn
ra cô có chỗ nào vô tội cả!” Giọng điệu của Tư Hải
Minh vừa lạnh lùng vừa mang theo nguy hiểm vô cùng.
“Chuyện đó tôi có thể lựa chọn sao? Tôi đã cố
gắng tránh anh rồi, sao tôi biết sẽ đụng phải anh
chứ? Tôi tránh anh còn không kịp ấy! Không thì
thế này..” Đào Anh Thy liền muốn thương lượng
với anh: “Tôi rời thành phố, sáng mai tôi đi luôn,
không không, bây giờ anh thả tôi, tôi ngồi xe lửa
ngay trong đêm cũng được, như vậy có được
không?”
Cô còn chưa đủ thành tâm à? Ai bảo cô xui
xẻo chọc vào Tư Hải Minh chứ!
*Muốn đi? Không có lệnh của tôi, cô đừng
hòng đi đâu cả!” Tư Hải Minh không có ý muốn
thương lượng gì
Đào Anh Thy muốn điên rồi, cái này không
được, cái kia không xong, rốt cuộc là muốn sao?
Không được! Cô không thể ngoan ngoấn chịu
đựng bị Tư Hải Minh tùy tiện xâm phạm
Bây giờ cô không còn đơn giản là người có
quan hệ giường chiếu ba năm trước trong mắt anh nữa.
Mà do anh căm hận nhà họ Tư, cô lại là con
gái của Liêu Ninh, thế nên anh đặt cô và nhà họ.
Tư cạnh nhau.
Vì vậy, cô sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống, anh sẽ
tra tấn cô, cô sợ kết cục sẽ là bản thân không
xuống giường được.
Cô phải nghĩ cách để rời khỏi nơi này.
“Chủ động một chút, có lẽ tôi sẽ khiến cô chịu.
ít đau khổ” Tư Hải Minh lạnh nhạt nói
Đào Anh Thy hoàn hồn, gạt bàn tay đang bóp
mặt cô ra, cơ thể lui về phía sau, đứng dậy muốn
xông ra khỏi thang máy.
Nhưng người còn chưa tới cửa thang máy,
bên hông đã bị tóm lại, một giây sau chân cô liền
rời khỏi mặt đất, bịch một tiếng, cơ thể lại lần nữa
bị ép trên vách tường thang máy.
“AI” Đào Anh Thy bị dọa đến hét to lên.
Sau đó, cô khó khăn thở gấp, ôm ngực, cả
người mềm nhữn ngồi bệt xuống đất.
Cảnh tượng này thật quen thuộc.
Ánh mắt của Tư Hải Minh nham hiếm nhìn cô,
vẻ mặt đã bị bóng tối bao trùm lên.
“Cứu… cứu tôi…”
Hô hấp của anh trở nên nặng ri, dường như
đang đè nén lửa giận.
“Thuốc đâu?”
Đào Anh Thy yếu ớt lắc đầu: “Không có…
không có.
Tư Hải Minh lấy điện thoại di động ra gọi cho
Hạ Khiết Mai, mặt như phủ băng: “Lần trước cô có
cho cô ta thuốc không?”
Hạ Khiết Mai bên kia sững người, nhanh
chóng hiểu ý của Tư Hải Minh: “Có cho, một
người đàn ông đến cầm giúp cô ấy… lại tái phát à? Ở đâu?”