Quay người rời đi, liếc nhìn bóng dáng bất động đang đứng trước cửa sổ. Tại sao ngài Hải Minh lại đứng chờ ở đây? Đây không phải một thói quen hay gì đó, mà là anh đang bận tâm đến người khác.
Đào Anh Thy sao? Ngoại trừ chuyện này ra, anh ta không thể nghĩ ra ai khác có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của ngài Hải Minh…
Bên phía này. Đào Anh Thy đã đi thử giọng cho các em bé, trước khi vào phòng phỏng vấn.
vietwriter.vn
Đã đến hơn năm giờ, chuông đồng hồ reo lên một hồi, một hồi. Sau đó lại phải quay lại văn phòng để kiểm tra tài liệu.
Cô xem qua kế hoạch của Trương Thiên Di. Mặc dù cô đang lựa chọn những em bé dễ thương trong buổi phỏng vấn, nhưng trong lòng cô chỉ nhớ tới sáu đứa con của mình. Cô cũng sẽ không để sáu đứa con của mình xuất hiện trước ống kính máy quay.
Tuy nhiên, cô chủ trì chương trình này cũng tốt, chẳng hạn, sáu đứa nhỏ có thế nhìn thấy cô mỗi ngày.
Nghĩ tới bộ dạng đáng yêu của sáu đứa trẻ, lòng cô lại ấm áp. Khi cô mở cửa văn phòng ra, đang nghĩ ngợi đến việc đi ăn với họ vào sáng sớm, cơ thể cô bỗng dưng cứng đờ, nụ cười trên môi cũng đã biến mất.
Người đàn ông đang ngôi trên ghế của cô, mặt tỉnh bơ, nhìn cô với vẻ đầy khó hiểu. Đào Anh Thy kịp phản ứng, vội vàng đóng cửa lại.
“Anh… Anh vào đây bằng cách nào? Có người nhìn thấy anh vào đấy không?”
“Bối rối lắm à?” Đào Anh Thy có thể không bối rối sao? Trước kia mọi người không thể xác định được mối quan hệ giữa cô và Tư Hải Minh, đó chỉ là suy đoán.
Nhưng bây giờ, nếu như người của Đài Truyền hình nhìn thấy Tư Hải Minh công khai bước vào phòng làm việc của cô thì sẽ nghĩ như thế nào?
Không cần nghĩ cũng biết! Đào Anh Thy cổ gắng trấn tĩnh: “Anh Hải Minh, anh đến tìm tôi có chuyện gì?
“Tôi đói bụng” “…?” Đào Anh Thy sửng sốt, lập tức hỏi: “Vậy anh đi kiếm cái gì mà ăn đi chứ? Chỗ này của tôi không có đồ ăn” “Tôi đã tìm được thứ muốn ăn rồi” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh thắt chặt lấy cô, cực kỳ nguy hiểm.
Đào Anh Thy tim đập mạnh, hơi thở cũng không đều đặn. Đôi mắt đen và sắc bén phía đối diện, như một đen muốn nuốt chứng lấy mọi thứ, phá hủy sự cân bằng của bầu không khí.
Đào Anh Thy đồng tử rung lên, thu hồi ánh mắt, nhìn sang một bên. Bên cạnh là một cửa sổ kính lớn, là loại không mớ ra được, bên ngoài không thể nhìn vào trong nhưng bên trong có thể quan sát ra bên ngoài.
Đây là thứ mà Trương Thiên Di muốn, vốn dĩ cô ta không muốn bỏ nó đi vì sợ có người rình mò từ ngoài vào. Phía bên kia Tư Hải Minh đã có chút động †ĩnh, bầu không khí cũng đã trở nên bất an.
“Anh định làm gì vậy?” Đào Anh Thy kinh hãi nhìn Tư Hải Minh dần dần tiến lại, không khỏi lùi lại phía sau: “Tư Hải Minh, anh không nên làm bậy… Nơi này là Đài Truyền hình!” “Không gọi anh Hải Minh nữa à? Hả?” Tư Hải Minh thò tay, trực tiếp đè cô vào phía cửa kính.
Đào Anh Thy nằm úp mặt vào tấm kính, lưng áp vô lồng ngực rắn chắc của Tư Hải Minh, không thể động đậy.
“Tư Hải Minh, anh… buông tôi ra!” Đào Anh Thy hạ giọng.
Bên ngoài không thể nhìn vào bên trong, nhưng không có nghĩa là cách âm sẽ tốt, vì cỏ có thế nghe thấy âm thanh bên ngoài!
Đặc biệt là khi các đồng nghiệp lui tới chỉ cách cô một tấm kính, làm cô cực kỳ hốt hoảng! “Tôi nói, tôi đói bụng rồi” Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh áp lên vành tai yếu ớt của cô, giọng nói trầm như muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô. Cơ thể Đào Anh Thy run lên, và cô có thế cảm nhận được Tư Hải Minh đang có tâm trạng không tốt.
Người đàn ông này tâm tính bất thường, ai biết anh vì cái gì mà trạng anh ta không tốt…
Không tốt thì sẽ tìm tới cô sao? Ác ma này! “Tư Hải Minh, tôi có chọc giận anh không?” Đào Anh Thy cố gắng giữ cho giọng của mình không run rẩy.
Anh ta không trả lời câu hỏi của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy bị đè chặt lên cửa kính, ngay cả khuôn mặt cũng bị đè lên, hơi ẩm từ cái miệng đang mở phả lên tấm kính, tạo thành một đám sương bám lên cửa kính.