Đào Sơ Tâm không cảm xúc gì, nói: “Có người gả là gả cho, có người gả là trèo cao, con không muốn là người phụ nữ kiểu ‘gả chơ, nếu không thì thà ở vậy cho rồi” “Con nói Tư Hải Minh? Yên tâm, sau này người con muốn gả cho chắc chẩn là cậu ta!” Xa Huệ Anh rất có lòng tin với con gái mình Đào Sơ Tâm cúi đầu, xoa bóp ngón tay mình: “Con không có gì mà không yên lòng, thứ con muốn, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đạt được” Cô ta không lo sợ Tư Viễn Hãng sẽ từ chối, trừ phi người đàn ông này không có hứng thú gì với Đào Anh Thy.
Nếu không có hứng thú thì sao còn một mình uống rượu ở quán bar, dáng vẻ mất hồn phách tán? *Con từ nhỏ đến lớn đều khiến cho mẹ yên lòng, đâu có giống như anh của con, suốt ngày gây chuyện cho mẹ.”
Đào Sơ Tâm đã hiểu, hỏi: “Anh ấy thì sao?”
vietwriter.vn
“Còn không phải là công ty buôn bán của Cố Mạnh, nó kiên quyết phản đối hợp tác. Ba con gọi điện thoại nói chuyện với anh con, tính tình của anh con thì không phải con không biết, suýt chút nữa là cãi nhau. Mẹ nhìn sắc mặt ba con không được tốt thì biết anh con đã nói gì trong điện thoại” Xa Huệ Anh bất đắc dĩ, lại khó xử.
Một bên là con trai, một bên là chồng, vì được sống bên Đào Hải Trạch, bà ta bỏ ra quá nhiều, bây giờ lại quậy.
“Sao mẹ lại không biết từ đầu đến cuối ba con đều nhường nhịn, bao dung, đã nhiều năm như vậy, sao các con lại không thể thật lòng chấp nhận ông ấy chứ?”
Xa Huệ Anh nói.
“Nếu như không chấp nhận, ông ấy có thể đi vào cửa nhà họ Xa sao?”
Đào Sơ Tâm nói.
“Mẹ biết, mẹ nghĩ là, nếu là người một nhà, thì phải có dáng vẻ của người một nhà, con thì mẹ không lo lắng, chủ yếu chính là anh của con, suốt ngày làm theo ý mình, sớm muộn gì cũng bị thiệt thòi. Vì đàn bà mà đối nghịch với Cố Mạnh, vì lợi ích của công ty thì ngoài mặt cũng phải hòa thuận chứ! Còn sợ sau này không đối phó được Cố Mạnh sao? Một Cố.
Mạnh nho nhỏ mà thôi, mẹ còn không để vào mắt, cho dù có tài giỏi thế nào thì cũng chỉ là một con chó của chúng ta” Xa Huệ Anh thở dài: “Mẹ vẫn nên tự mình đi qua đó xem một chút mới được!” “Không phải ông ấy qua đó chứ?”
Đào Sơ Tâm hỏi.
Ánh mắt Xa Huệ Anh lóe lên vẻ chột dạ: “Được rồi, vẫn là mẹ tự mình đi đi! Để cho ông ấy ở đây lo liệu, dù sao công ty con mới thành lập, cần ông ấy xã giao.”
Thật ra trong lòng bà ta có tính toán khác, tâm địa Đào Hải Trạch gian giảo, bà ta nhất định phải nhìn chăm chăm, nếu để cho Đào Hải Trạch đi thành phố Tân, ai biết có phải lại sẽ bám lấy con đàn bà đó nữa hay không! “Đúng rồi, lúc mẹ không có ở đây, bên này con chú ý một chút, nhất là ba con, biết chưa?”
Xa Huệ Anh dặn dò con gái.
“Mẹ như vậy mẹ có thấy mệt hay không?”
Xa Huệ Anh thở dài, nói: “Chờ con kết hôn thì biết, quan tâm một người chính là lo được lo mất như vậy” *Tư Hải Minh đâu phải loại người bên ngoài có thể so sánh” Đào Sơ Tâm mất hứng nói.
“Đúng đúng đúng, Tư Hải Minh của con là người đàn ông hoàn mỹ nhất, được chưa!” Xa Huệ Anh cười nói “Phụ nữ đó, một khi động lòng chính là như vậy, thích đến điên cuồng, nhìn đâu cũng thấy ưu điểm!” Trong mắt Đào Sơ Tâm có dã tâm, Tư Hải Minh không thích cô ta thì sao chứ? Vậy cũng chỉ là bây giờ, tương lai vẫn có thể! Cho dù cả một đời không thích cũng không sao cả, chỉ cần lấy được là được rồi.
“Còn có Đào Anh Thy đó, mẹ luôn cảm thấy cô ta ở nhà chúng ta là có mục khác. Xa Huệ Anh nghĩ tới chỗ này, nói.
“Con cũng nghĩ như vậy, nhưng lại không nói rõ được. Nói cô ta muốn công ty của chúng ta, nhưng phía sau cô ta có Tư Hải Minh, cướp trắng trợn là được rồi. Không cần tốn công tốn sức như vậy?”
Đào Sơ Tâm phân tích “Mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút vẫn hơn!” “Chuyện này mẹ yên tâm, cho dù cô ta không có mục đích thì con cũng không thể nín nhịn cô ta được.”
Trong mắt Đào Sơ Tâm lóe lên vẻ thù hận.
Nếu không phải Đào Anh Thy còn có chỗ dùng thì sao có thể luôn nhường nhịn như thế được.