” Đào Anh Thy suýt nữa thì thốt lén răng chính vì anh cũng ở đây nên tôi mới càng không muốn ở lại “Vậy sáu đứa nhỏ phải làm sao? Anh là ba của chúng thì phải xửng với cái danh này một chút chứ?”
“Dỗ chúng ngủ rồi lại qua” Tư Hải Minh nói. Đào Anh Thy mím môi không nói gì. Cũng đã đến đây rồi cô còn nói được gì chứ.
Cảm giác áp bức đến gần khiến phần trên của có hơi ngả về phía sau. Hai tay Tư Hải Minh chống lên lan can ở bên người cô, khóa chặt cô lại với đầy về xâm lấn.
“Anh…Giờ anh đến Minh Uyển được rồi đấy. Dù sao vừa nãy anh mới nói phải dỗ bọn chúng ngủ.” Ánh mắt của Đào Anh Thy lóe sáng.
Như thể đối mặt với anh thì có nguy cơ bị nuốt chừng!
Bây giờ hành vì của Tư Hài Minh dường như càng suồng să hon.
Có phải cô không nên nói câu cô được anh thích.. “Chắc là tối nay bọn nhỏ sẽ không để bụng đâu.”
…” Đào Anh Thy sửng sỡ nhìn anh.
Bệnh viện nơi Tư Triều Vũ ở.
vietwriter.vn
Tư Viễn Hằng đi vào phòng bệnh đứng trước giường bệnh.
Tư Triều Vũ đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, gương mặt dưới mặt nạ oxy có vài vết sẹo do thủy tinh làm xước.
“Chưa chết?” Tư Viễn Hằng hỏi.
Bác sĩ ở bên cạnh sững sờ khi bị anh hỏi, hình như anh ta rất thất vọng?
Hoài nghi người ở trước mặt có phải là người nhà của bệnh nhân không nữa.
Chắc là có thù hận gì thâm sâu lắm đây.
“Chưa chết thì không nên gọi tôi đến.” Tư Viễn Hằng đưa tay ra trực tiếp kéo mặt nạ oxy trên mặt Tư Triều Vũ.
Không có oxy kéo dài sự sống khiến cơ thể Tư Triều Vũ bắt đầu co giật.
“Anh không thể làm như vậy!” Bác sĩ giật cả mình, vội vàng đi đến đặt lại mặt nạ oxy lên mặt Tư Triều Vũ thì cơn co giật mới ngưng lại.
Đối với bác sĩ mà nói, việc của bọn họ là cứu chữa chăm sóc. Tuyệt đối không thể giết người ở trước mặt bọn họ được!
Tư Viễn Hằng nhìn bác sĩ với ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa u ám,
“Hay…Hay anh đợi tôi đi rồi hẵng…” Bác sĩ bị ánh mắt của anh ta làm cho hoảng sợ,
Lúc này có cảnh sát đến hỏi thăm tình hình.
Tư Viễn Hằng liếc nhìn cảnh sát rồi cứ thế rời đi,
Rất rõ ràng, Tư Triều Vũ không chết thì anh ta sẽ không xuất hiện!
Càng không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Tư Viễn Hằng lên xe, khởi động máy, nhấn cần ga rồi rời khỏi bệnh viện.
Chiếc Ferrari với tốc độ cực nhanh như con báo săn hung dữ trong bóng tối bao trùm. Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Là do cảnh sát liên lạc với anh ta.
Anh ta đã về nước nhưng sống trong biệt thự ở ngoại ô.
Cho đến bây giờ, chuyện xảy ra ở nước ngoài vẫn thỉnh thoảng khiến trái tim anh ta đau nhói.
Làm sao anh ta có thể tượng tượng được rằng cái buông tay trong chốc lát sẽ khiến Đào Anh Thy trực tiếp rời khỏi quỹ đạo của cuộc đời anh ta.
Cô ấy…sinh được sáu đứa con, ba của đứa trẻ là Tư Hải Minh..
Tình huống như vậy thì anh ta phải nên hận ai!
Tư Hải Minh? Đào Anh Thy? Tư Triều Vũ? Hay chính anh ta?
Hoặc… Tất cả đều có lỗi!
Anh ta bị thương hộc máu, một mình chữa trị, nồi đau trong tim rất lâu mới hồi phục được. Biết bao nhiêu đêm anh ta muốn gọi cho Đào Anh Thy hỏi cô tại sao lại phản bội mình. Anh ta hận không thể bóp chết cô!
Xe dừng lại, tòa nhà bên cạnh đang sáng đèn là nơi Đào Anh Thy ở.
Tư Viễn Hằng không xuống, thẫn thờ nhìn về phía tòa nhà thông qua cửa kính.
Đào Anh Thy có đang ở bên trong không? Hay đang ở biệt thự Minh Uyển?
Trong khoảng thời gian xa nhau, Đào Anh Thy chưa từng gọi điện cho anh ta.
Cô thật sự…không quan tâm đến anh ta chút nào…
Tư Viễn Hằng thu ánh nhìn lại, con mắt ẩn chứa vẻ đau xót.
Anh ta về được thành phố không chỉ vì Tư Triều Vũ mà chỉ là anh ta muốn hoàn toàn quên đi, chứng minh mình không cần Đào Anh Thy.
Người phụ nữ giống như cô, cùng lắm cũng chỉ
Chuông điện thoại vang lên.
Tư Viễn Hằng liếc nhìn rồi nghe máy: “Có chuyện là… gì?”
“Anh đi đâu vậy? Anh không ở nhà sao?” Giọng
nói của Tân Diễm My truyền đến.
“Anh đang ở thành phố.”
Tân Diễm My sững sờ: “Anh…Đi tìm Đào Anh Thy sao?” Hạt mưa to tầm hạt đậu đập vào kinh, một giot hai giọt rồi càng lúc càng nhiều.