“Này, người cứu ngươi đã đến rồi.” Diệp Viễn nhìn Long Thuần như cười như không nói. Ánh mắt như tro tàn của Long Thuần rốt cuộc cũng có một tia ánh sáng. “Gia gia! Nhanh cứu ta, gia gia!” Long Thuần nhìn thấy Long Nham, gần như là dùng hết khí lực toàn thân để kêu lên. Long Nham nhìn thấy tôn tử không việc gì thì lúc này trong lòng mới ổn định một chút. Nhưng mà ngay lập tức, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập sát ý. Tên tiểu tử nhân loại này...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.