Diệp Viễn liếc hắn một cái, nhàn nhạt gật đầu đi qua, cũng không có ý quan tâm đến hắn. Trong miệng Lâm Đông cung kính, nhưng trên mặt không có chút ý cung kính nào. Trái lại, trên mặt hắn đều là trào phúng và cười trên nỗi đau của người khác. Mấy bằng hữu của hắn cũng giống như hắn, trên mặt đều là vẻ khinh thường. Thấy Diệp Viễn không để ý đến hắn, Lâm Đông cười nhạt nói với bạn bè: “Kiêu ngạo cái gì chứ? Còn cho mình là thiên tài trưởng lão kia sao?...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.