Đứng ở phía dưới, nhìn Diệp Viễn cười mà như không cười, sắc mặt Ngạo Vân Thiên Tôn khó coi giống như ăn phải con ruồi vậy. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng hắn vẫn phải đứng trước mặt Diệp Viễn, bị buộc phải nhận sai! Sớm biết như vậy, còn không bằng lúc trước trực tiếp lùi một bước, cũng không thành như bây giờ. “Diệp Tông Sư, Ngạo Vân đến nhận sai với ngươi!” Ngạo Vân Thiên Tôn trầm mặt nói. Diệp Viễn bĩu môi, thản nhiên nói: “Loại xin lỗi không có thành ý này, ngươi cảm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.